Nhỡ đâu cô không tìm được đường về thì làm sao?
Tất nhiên, đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể dùng cách này.
Hệ thống Tiểu T trả lời: "Ngay trong căn nhà nhỏ bên phải cô, trong nhà không có ai."
Hệ thống Tiểu T không nhìn thấy được những gì xảy ra trong nhà, nhưng nó có hệ thống hồng ngoại từ không gian cao cấp, có thể phát hiện trong phạm vi trăm mét nơi nào có người, nơi nào không có người.
Thẩm Nhược Kiều không nói một lời, vòng qua bên hông của căn nhà này, sau đó lấy thang từ trong không gian hệ thống, đặt lên, bắt đầu trèo tường.
Đợi Thẩm Nhược Kiều trèo lên tường thành công, cô ném bốn chiếc chăn bông xuống, cất thang, rồi nhảy xuống.
Những chiếc chăn này, cô đã dùng ý niệm mua ngay từ cửa hàng hệ thống khi đang trèo tường, tiêu tốn hơn năm trăm tệ hệ thống.
May mà những thứ như chăn có thể dùng cho mình, sau này cũng có thể bán đi.
Thẩm Nhược Kiều vừa vặn rơi xuống những chiếc chăn đã được gấp đôi, mềm mại, gần như không phát ra tiếng động.
Thẩm Nhược Kiều từ trên đống chăn trượt xuống đất, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân chạy nhanh qua.
Là người đang đuổi theo cô.
Thẩm Nhược Kiều không dám thở mạnh.
Qua lời kể của hệ thống, cô biết người đàn ông chỉ cách một bức tường, đang phân biệt xem cô chạy theo hướng nào.
May mà đoạn hẻm này vừa vặn toàn là đường lát đá cuội, không thể phân biệt được dấu chân.
Người đó chỉ do dự vài giây, rồi chọn đuổi theo hướng bên phải.
Đợi người đó đi xa vài chục mét, Thẩm Nhược Kiều đang căng thẳng liền thở phào một hơi, nhanh chóng thu bốn chiếc chăn vào ba lô trong không gian hệ thống.
Trong ba lô còn nhét một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu, hai chiếc gùi, một cái thang, một số đồ dùng cá nhân, ba lô hệ thống mười mét khối vẫn đủ chứa bốn chiếc chăn.
Nhưng không gian còn lại thực sự không nhiều.
Hiện tại Thẩm Nhược Kiều chưa dám ra ngoài, nhưng cũng không biết có an toàn nếu tiếp tục trốn ở đây không. Cô suy nghĩ một chút, lấy thẻ cải trang ra, biến thành một người đàn ông trung niên đen gầy, vẻ ngoài bình thường.
Vừa cải trang xong, hệ thống Tiểu T liền báo cáo tiến triển mới: “Sau khi Nhiếp Vân Xuyên ra khỏi nhà Trần Lão Tam, anh ta bắt đầu tìm cô, bây giờ, anh ta gặp mặt trực tiếp tên côn đồ cầm d.a.o găm đó rồi.”
Thẩm Nhược Kiều lo lắng: “Hả, thế bọn họ có đánh nhau không?”
Lúc trước khi gặp đội tuần tra, cô đã giúp Nhiếp Vân Xuyên một lần, nhưng nếu vì tìm cô mà Nhiếp Vân Xuyên gặp chuyện không may, cô sẽ áy náy lắm.
Hệ thống Tiểu T nói: “Chắc không đến nỗi, tên đó nghe thấy tiếng bước chân của một người đàn ông đến gần, trước khi gặp Nhiếp Vân Xuyên đã giấu d.a.o găm vào trong áo rồi.”
Thẩm Nhược Kiều thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Hệ thống Tiểu T tiếp tục báo cáo tiến độ mới: “Tên râu quai nón hỏi Nhiếp Vân Xuyên có thấy một cô gái trẻ mang giày giải phóng, buộc tóc hai b.í.m không, Nhiếp Vân Xuyên nói không thấy, rồi hai người tạm biệt.”
Hệ thống Tiểu T: “Tên râu quai nón không tìm thấy cô, chuẩn bị quay về.”
Thẩm Nhược Kiều lại đợi thêm khoảng mười phút, đến khi tên râu quai nón đó tuần tra mấy vòng xung quanh mà không tìm thấy gì, trở về căn nhà nhỏ của ông ta, Thẩm Nhược Kiều lấy cái gùi rỗng của Nhiếp Vân Xuyên ra, mở cửa sân.
Những sân nhà thời này, nhiều cái là khóa gỗ, bên trong có thể mở ra, bên ngoài có thể khóa lại.
Sau khi khóa lại cửa sân, Thẩm Nhược Kiều rẽ qua mấy ngõ nhỏ, liền gặp được Nhiếp Vân Xuyên vẫn đang tìm cô.
Thẩm Nhược Kiều dùng giọng nam trung của thẻ cải trang nói: “Này, chàng trai, có một cô gái bảo tôi nhắn lại với cậu, nói cô ấy đã về trước rồi.”
Nói rồi, cô đặt chiếc gùi trên mặt đất cách Nhiếp Vân Xuyên khoảng bốn năm mét, sau đó quay người nhanh chóng bước ra ngoài ngõ.
Nhiếp Vân Xuyên tiến lại gần, xác nhận cái gùi đúng là của mình, đám cỏ khô chất ở đáy vẫn còn.