Khương Vân Giảo không hề lo lắng về chuyện này. Cho dù Thẩm Nhược Kiều có nói thật, Nhiếp Vân Xuyên cũng phải tin mới được chứ.
Huống hồ, giữa cô ta, một mỹ nhân kiều diễm như hoa, và Ngụy Như Lan mặt đầy mụn, đàn ông bình thường ai cũng sẽ thích chọn cô ta hơn, Nhiếp Vân Xuyên cũng không ngoại lệ.
Bằng không, tại sao kiếp trước khi Ngụy Như Lan theo đuổi Nhiếp Vân Xuyên với khuôn mặt đầy mụn, anh ta còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái. Chỉ khi mặt cô ta khỏi mụn, anh ta mới đồng ý?
Đàn ông thì ai chẳng thích người đẹp.
Dù vậy, Khương Vân Giảo cũng không hoàn toàn yên tâm. Cô ta sợ Thẩm Nhược Kiều sẽ dùng chiêu mà cô ta định dùng, ép Nhiếp Vân Xuyên phải chịu trách nhiệm với cô trước.
Vừa nghĩ, Khương Vân Giảo vừa nhanh chóng nấu ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng của Thẩm Nhược Kiều bằng ánh mắt đầy hiểm ác.
Trong khi đó, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên không có ở sân sau, mà tranh thủ trời chưa tối đi xuống chân núi nhặt củi.
Đi cùng họ còn có Ngụy Như Lan, người vừa ăn hai cái bánh bao thịt vào bữa tối.
Không xa họ, còn có năm sáu đứa trẻ con đang nhặt củi.
Bánh bao thịt Ngụy Như Lan ăn là do Nhiếp Vân Xuyên mua từ sáng. Anh ta nghĩ rằng lúc tan làm, cứ điểm thanh niên trí thức đông người, trực tiếp mang đến sẽ không tiện, nên nhờ Thẩm Nhược Kiều chuyển giúp trên xe buýt về công xã.
Vì lo việc mình giao dịch ở chợ đen bị phát hiện, có thể liên lụy đến Ngụy Như Lan, Nhiếp Vân Xuyên không dám đề cập đến chuyện kết hôn với cô ta ngay.
Thẩm Nhược Kiều không biết Nhiếp Vân Xuyên nghĩ gì.
Nhìn thấy trong điểm cảm xúc tiêu cực từ Khương Vân Giảo có lấp ló nhiều lần dòng 【Đắc ý +99】, cô không khỏi cau mày.
Chắc chắn Khương Vân Giảo đã nghĩ ra cách gì để sớm chiếm được Nhiếp Vân Xuyên và không còn e dè cô nữa nên mới thấy “đắc ý” như vậy.
Nhiếp Vân Xuyên là một người đàn ông cứng rắn, Khương Vân Giảo không thể dùng sức mạnh với anh ta… Nhưng có khả năng cô ta sẽ dùng thuốc hoặc vu cáo rằng Nhiếp Vân Xuyên phá hỏng trong sạch của mình.
Trong những câu chuyện đấu đá thời niên đại, những chiêu trò như vậy không hề hiếm gặp. Thẩm Nhược Kiều chưa ăn thịt lợn nhưng cũng từng thấy lợn chạy.
Có lẽ, cô nên tìm cơ hội cảnh báo Nhiếp Vân Xuyên.
Dù gì anh ta đã rời khỏi chợ đen đến đồn công an trình báo, vì lo cho cô nên còn quay lại một lần. Cô không thể để anh ta rơi vào bẫy của Khương Vân Giảo.
Ngụy Như Lan không biết những chuyện này, cô vừa nhặt củi vừa nhớ lại hương vị của bánh bao thịt.
Giữa mùa hè, bánh bao thịt để trong túi vải lâu hương vị cũng bị biến hoá một chút, nhưng thời này có mấy ai được ăn thịt, không ai để ý đến chuyện đó.
Thấy chỗ Đồng Viên Viên nhặt củi cách Thẩm Nhược Kiều một đoạn, Ngụy Như Lan liền rón rén đến gần cô, nói nhỏ.
“Trí thức Thẩm, tại sao cô lại chọn giúp tôi thay vì trí thức Khương? Tuy tôi không thông minh, nhưng cũng chẳng ngốc. Cô nói thật đi, có phải cô để ý đến việc tôi có cách mua thịt không cần phiếu không?”
“Đúng là tôi có một bà cô họ làm ở nhà máy chế biến thịt trong huyện, nhưng cơ hội để mua thịt từ bà ấy cũng không nhiều. Thế này nhé, lần sau khi tôi mua thịt từ bà ấy, tôi sẽ chia cho cô một phần ba.”
Không cần phiếu, nhưng tiền thì phải trả, cô ta không bao giờ chịu thiệt.
Ngụy Như Lan nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt như thể đã nhìn thấu cô.
Thẩm Nhược Kiều: …