Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Không ngờ, Đồng Viên Viên lại nhớ rõ và còn áp dụng được nữa.
Thẩm Nhược Kiều nói: “Trường hợp của trí thức Nguỵ… phải nói sao đây? Ban đầu cô ta thích đồng chí Nhiếp hoàn toàn vì mê vẻ ngoài và thân hình của anh ta, sau đó lâu dần, chắc chỉ là vì không cam lòng mà thôi. Tóm lại, đầu óc vẫn còn, chỉ là không chịu dùng não nhiều thôi.”
Đồng Viên Viên: …
Kiều Kiều thật là biết châm chọc.
Cô ta thầm nghĩ mình nhất định không được trở thành kiểu người chỉ biết yêu mà không biết suy nghĩ, gặp chuyện gì cũng phải động não.
Ngụy Như Lan vốn là một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Bảo cô ta cứ âm thầm cho đi thì chắc chắn không làm được, nếu không thì đã không rút lui sau hai ba lần chủ động tặng quà cho Nhiếp Vân Xuyên mà không nhận được hồi đáp.
Suốt một năm nay, Ngụy Như Lan tỏ ra nhớ thương Nhiếp Vân Xuyên, cũng có thích đôi chút, nhưng cũng là cách để tránh những người theo đuổi không mong muốn.
Nếu không nhờ điều kiện cô ta có thể ăn thịt thường xuyên, thì cho dù có bị mụn đầy mặt hay toàn thân, vẫn sẽ có khối người muốn cưới. Dù sao trong nhóm thanh niên trí thức nam và các thanh niên trong thôn Vân Khê cũng không phải ai cũng đẹp, mọi người đều xấu, cũng không dám chê ai.
Nhưng Ngụy Như Lan lại tỏ ra đã có người trong lòng, nên mọi chuyện lại khác.
Đàn ông mà, chẳng ai thích một người vừa không xinh đẹp, trong lòng lại còn yêu người khác.
Phải nói rằng, phân tích của Thẩm Nhược Kiều về Ngụy Như Lan rất chuẩn, có khi còn hiểu cô ta hơn chính bản thân cô ta.
…
Đây là con dốc sườn núi cuối thôn, cách căn nhà tranh của Nhiếp Vân Xuyên không xa.
Ngụy Như Lan vác hai bó củi thấy hơi nặng, nhưng may mà chỉ cần vài phút là tới nơi.
Bên ngoài căn nhà tranh của Nhiếp Vân Xuyên có một hàng rào gai, cô ta gõ vào cửa hàng rào, nói lớn: “Đồng chí Nhiếp có ở nhà không?”
Lúc này, Nhiếp Vân Xuyên đang tắm bằng nước đã phơi nắng trong túp lều nhỏ sau nhà, tiếng nước ào ào nên không nghe thấy.
Ngụy Như Lan gõ cửa xong thấy hàng rào không khóa, lại gọi thêm lần nữa.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Nghĩ rằng đã tới đây rồi, cho dù Nhiếp Vân Xuyên không ở nhà, cô ta cũng muốn để lại hai bó củi như một cách cảm ơn anh ta vì đã mua bánh bao cho mình.
Để lần sau cô ta sẽ mang vài cái bánh hạch đào đến tặng.
Như vậy, dù Nhiếp Vân Xuyên không có ý gì với cô ta, cũng coi như là không lợi dụng lòng tốt của anh ta, nghĩ thế nên Ngụy Như Lan đẩy cửa vào, đặt hai bó củi trong kho chứa củi của anh ta.
Vừa đặt xong, cô ta nghe thấy tiếng bước chân.
Rồi có một giọng đàn ông trầm thấp cất lên hỏi: “Ai ở đó?”
Ngụy Như Lan quay lại thì thấy Nhiếp Vân Xuyên chỉ mặc mỗi chiếc quần, nửa thân trên để trần, tóc và n.g.ự.c vẫn còn đang nhỏ nước.
Ngụy Như Lan “á” lên một tiếng, vội vàng lấy tay che mắt.
Rồi lại len lén mở ngón tay ra để ngó qua khe hở.
Cô ta không nhịn được nuốt nước bọt, ôi, thân hình của đồng chí Nhiếp…!
Lúc này Nhiếp Vân Xuyên cũng nhận ra người trước mặt là Ngụy Như Lan.
Khuôn mặt màu đồng của anh ta lập tức đỏ lên, nhưng do làn da ngăm và trời lại nhá nhem tối, nên cũng không thấy rõ.
Nhiếp Vân Xuyên: “Sao, sao lại là cô? Tôi… tôi vào mặc áo cái đã.”
Nói xong, anh ta quay người chạy vội vào nhà như thể đang chạy trốn vậy.
Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đợi trời gần tối mới trở về cứ điểm của thanh niên trí thức.
Trên đường về, khi đi ngang qua nhà của Nhiếp Vân Xuyên, Ngụy Như Lan bước ra từ trong sân và nói: “Để tôi giúp các cô một tay.”
Nói xong, cô ta giành lấy bó củi của Thẩm Nhược Kiều và cái giỏ nhỏ của Đồng Viên Viên.
Thẩm Nhược Kiều nhướn mày nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, hạnh phúc của Ngụy Như Lan, liền đoán chắc rằng cô ta và Nhiếp Vân Xuyên đã trò chuyện rất tốt, có lẽ chuyện vui sẽ đến sớm thôi.