Dù sao giữa cô ta và Thẩm Nhược Kiều cũng chưa hẳn là công khai đối đầu, người ta nói rằng mặt dày mới ăn ngon, vì vậy cô ta vẫn dày mặt đến đây.
Nếu Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không cho, cô ta có thể nói khắp nơi rằng Thẩm Nhược Kiều nấu món ngon nhưng không chịu chia phần cho người hàng xóm ốm yếu.
Nếu Thẩm Nhược Kiều vì thể diện mà cho, thì người không vui sẽ là Thẩm Nhược Kiều.
Nghĩ vậy, Khương Vân Giảo nhìn chằm chằm vào nồi đất đang đậy nắp của Thẩm Nhược Kiều.
Thẩm Nhược Kiều đang thêm củi vào bếp nhỏ.
Thịt thỏ đã được xào thơm, cần hầm khoảng mười phút nữa để chín và ngấm gia vị.
Cô ngước lên, nhìn thấy Khương Vân Giảo giả vờ yếu ớt, đứng tựa vào khung cửa, giọng điềm nhiên nói: “Đây là món mà đồng chí Địch nhờ tôi nấu giúp, tôi không có quyền quyết định, hay là cô đi hỏi đồng chí Địch xem sao?”
Khương Vân Giảo hoàn toàn không hiểu lai lịch của Địch Thanh Trì, ở kiếp trước của cô ta, cứ điểm thanh niên trí thức không có người nào tên là Địch Thanh Trì, thậm chí cái tên này cũng chưa từng nghe đến.
Thêm vào đó, thái độ của Địch Thanh Trì luôn lạnh lùng, giữ khoảng cách xa, lại hay ho và mang vẻ yếu đuối như Tây Thi, khiến Khương Vân Giảo càng không dám chủ động lại gần anh ta.
Khương Vân Giảo không ngờ Thẩm Nhược Kiều lại khôn ngoan như vậy, đẩy thẳng vấn đề sang cho Địch Thanh Trì.
Khương Vân Giảo gượng cười, nhanh chóng nói: “Trưa nay tôi có nghe loáng thoáng, chẳng phải đồng chí Địch nói sẽ chia một phần thịt làm tiền công cho cô sao? Cô có thể chia một chút từ phần của mình cho tôi được không? Chiều nay tôi vừa ngã xuống nước, bác sĩ cũng nói tôi cần bồi bổ…”
Thẩm Nhược Kiều ngạc nhiên nói: “Chẳng phải cô ngất đi và được người ta đưa về đây sao? Bác sĩ nói cô cần bồi bổ lúc nào vậy?”
Khương Vân Giảo: …
Ông Vương chỉ bảo nghỉ ngơi thôi, lúc đó cô ta giả vờ ngất, tất nhiên nghe thấy hết.
Nhưng câu đó chỉ là lời khách sáo, sao Thẩm Nhược Kiều lại cứ bới móc vào những chi tiết nhỏ nhặt thế?
Khương Vân Giảo biết mình không thể lấy được miếng thịt nào từ Thẩm Nhược Kiều.
Cô ta trầm mặt: “Đồng chí Thẩm, cô không muốn chia thịt cho tôi, tôi trả tiền mua hoặc đổi đồ cũng không được, phải không?”
Thẩm Nhược Kiều nhìn cô ta với vẻ khó hiểu: “Đồng chí Khương, tôi và cô không thân thiết, tôi không muốn chia phần thịt ít ỏi của mình cho cô, có gì là quá đáng sao? Sao cô cứ nhắm vào tôi để hỏi vậy, sao không hỏi đồng chí Địch hay đồng chí Đồng ấy? Có phải cô nghĩ tôi dễ bị bắt nạt không?!”
Đúng lúc đó, Đồng Viên Viên vừa mang rau đã rửa xong trở về, nghe thấy vậy liền nói lớn: “Đồng chí Khương! Không phải cô vừa ngã xuống nước và ngất xỉu rồi được đưa về cứ điểm thanh niên trí thức sao? Sao không về phòng nghỉ ngơi đi! Nếu không may để lại tật xấu, chẳng phải sẽ trách ngược lại chúng tôi không chia thịt cho cô sao?”
“Chúng tôi có thịt tại sao phải chia cho cô, Nhược Kiều là cha cô, hay tôi là mẹ cô sao!”
Nói xong, Đồng Viên Viên bước qua người Khương Vân Giảo, còn cố ý giẫm lên chân cô ta: “Ôi trời, xin lỗi nhé, tôi không ngờ có người mắt mù như vậy, cố tình đứng chặn ngay trước cửa phòng người ta, cứ như mọc rễ ở đây vậy, không biết tránh đường luôn.”
Sắc mặt của Khương Vân Giảo tái mét.
Cô ta tức giận nói: “Đồng Viên Viên, cô, sao cô lại trở nên độc miệng như vậy?”
Đồng Viên Viên cười lạnh: “Cô cố tình đến đây bắt nạt bạn thân nhất của tôi, tôi còn phải đối xử tử tế với cô à?”