Chỉ là không biết trước khi quay về thôn Vân Khê, Nhiếp Hối tên là gì. Bây giờ chắc anh ta đang mang họ Cố, và vẫn là một đứa con cưng của nhà họ Cố.
Nếu cô ta có thể giúp Nhiếp Hối tránh bị hủy dung và què chân, thì chắc chắn anh ta sẽ không còn thích Đồng Viên Viên nữa mà sẽ chọn cô ta!
Khương Vân Giảo cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng cũng nhớ ra vài thông tin về Nhiếp Hối. Anh ta từng là lính đặc công xuất sắc của quân đội, anh ta bị thương nặng như vậy là vì đang thực hiện một nhiệm vụ rất nguy hiểm ở huyện Thanh Bình…
Thời điểm bị thương chắc là sắp đến rồi!
Hình như Nhiếp Hối còn có một người anh em tài giỏi hơn anh ta, còn có xuất thân tốt hơn, trong nhiệm vụ lần đó, người anh em đó đã hy sinh để cứu anh ta.
Chuyện này rất bí mật, hầu như không ai biết, cũng chỉ vì Khương Vân Giảo quá chú ý đến tình địch Đồng Viên Viên mà biết. Có lần cô ta lên núi nhặt củi, vô tình thấy Nhiếp Hối say rượu đang tự trách và nhớ về người anh em đã khuất, cô ta trốn vào chỗ tối nghe lén, mới biết được.
Nhớ lại những điều này, Khương Vân Giảo quên cả nhổ cỏ, tim cô ta đập thình thịch.
Nếu cô ta có thể tìm thấy cậu thiếu gia giả Nhiếp Hối nhà họ Cố trước thì tốt biết mấy!
Nếu cô ta có thể cứu người anh em còn giỏi giang, còn có xuất thân cao hơn của cậu thiếu gia giả… thì còn tuyệt hơn!!!
Như vậy, cô ta có thể chọn giữa Nhiếp Hối và người anh em của anh ta.
Nghĩ đến đây, dù ai nói chuyện kết hôn của Nhiếp Vân Xuyên và Ngụy Như Lan cũng không khiến Khương Vân Giảo bận tâm nữa.
Cô ta nghĩ, chỉ cần tìm cách tránh cho Nhiếp Hối khỏi bị hủy dung và tàn phế, dù Nhiếp Vân Xuyên có được nhà họ Cố tìm thấy, thì Nhiếp Hối cũng sẽ không bị nhà họ Cố đuổi về thôn Vân Khê như kiếp trước.
Dù sao, Nhiếp Hối mới là người thừa kế mà nhà họ Cố dày công bồi dưỡng, lại còn giữ chức vụ cao trong quân đội, so với lợi ích thực tế thì huyết thống chẳng là gì cả.
Mất đi sự hỗ trợ toàn lực của nhà họ Cố, dù Nhiếp Vân Xuyên có trở thành Cố Vân Xuyên, anh ta cũng chưa chắc đạt được thành tựu như kiếp trước.
Nhưng tất cả những điều này còn rất xa, hiện tại, cô ta phải giải quyết tình cảnh trước mắt đã.
Vương Nhị Ngưu là loại đàn ông vô dụng, cặn bã, chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ cưới người như vậy!
…
Tối đó, sau giờ làm, Thẩm Nhược Kiều vẫn cùng Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì ăn cơm chung.
Họ nấu món đậu đũa om cà tím, mướp đắng xào thịt khô, và một bát canh rau xanh.
Thịt khô là do Thẩm Nhược Kiều mang ra, vì trời nóng, thịt để lâu không được, nên phải ăn sớm.
Gạo trắng là do Đồng Viên Viên mang, cô ta còn bù thêm một phần tiền.
Địch Thanh Trì không mang gì, nhưng đã góp tiền.
Thẩm Nhược Kiều biết cả hai người này đều không thiếu tiền, nếu cô không nhận, họ sẽ không an tâm ăn thịt, vì thế cô nhận.
Tất nhiên, đối ngoại thì nói là trao đổi đồ đạc.
Ba người họ đặt một chiếc bàn tròn nhỏ ở góc phía đông của sân, ở đó ánh sáng sáng rõ.
Khi họ ăn gần xong, Khương Vân Giảo bưng một bát lớn canh gà có nhiều thịt đến.
Khương Vân Giảo mang vẻ mặt tỉnh ngộ, hối lỗi nói: “Trí thức Thẩm, xin lỗi, lúc trước khi mới biết tin đồng chí Nhiếp kết hôn, tâm trạng tôi không tốt nên đã trút giận lên cô. Là lỗi của tôi, tôi đến đây để xin lỗi cô. Đây là canh gà mái già không đẻ trứng tôi đổi từ một thím trong thôn, vừa mới hầm xong, tôi mang một bát đến cho mọi người thưởng thức! Xin hãy nhận lấy!”