Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Chương 177

Cô ta sợ hãi lùi lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi...”

Và lại ngã nhào vào đống phân bò đã đổ tung ra.

Thẩm Nhược Kiều kéo Đồng Viên Viên rời đi.

Trong thôn lại có thêm câu chuyện để bàn tán, nhân vật chính vẫn là Khương Vân Giảo và Vương Nhị Ngưu, nhưng lần này còn có thêm cả Thẩm Nhược Kiều.

Trước đây mọi người đã nghi ngờ, sau khi Khương Vân Giảo rơi xuống nước, rõ ràng là không muốn cưới Vương Nhị Ngưu, sao lại có thể cùng anh ta làm chuyện đó trên núi? Hay là Vương Nhị Ngưu ép buộc cô ta?

Tại sao trí thức Thẩm lại có mặt ở bẫy, còn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của hai người họ?

Thì ra là hai người đó âm mưu hại Thẩm Nhược Kiều, như vậy thì đã có lời giải thích hợp lý.

Chỉ là, không biết Thẩm Nhược Kiều đã làm gì để khiến hai người họ tự chuốc lấy hậu quả?

Có người tò mò hỏi Thẩm Nhược Kiều, cô chỉ nói: "Tôi phát hiện trí thức Khương định đẩy tôi vào bẫy, tôi cảm thấy không ổn nên dựa vào thân thể linh hoạt để tránh, cô ta lại tự ngã vào. Chắc Vương Nhị Ngưu đã đợi sẵn trong bẫy từ trước. Còn sau đó thì... mọi người đều đã biết rồi."

Người dân trong thôn đều tin lời Thẩm Nhược Kiều, dù sao hôm nay họ cũng vừa chứng kiến Khương Vân Giảo xông lên định đánh Thẩm Nhược Kiều, cuối cùng lại bị Thẩm Nhược Kiều linh hoạt né tránh, tự mình lao vào đống phân bò.

Vương Nhị Ngưu và Khương Vân Giảo trúng phải loại thuốc kích dục, ký ức của họ về thời gian đó đều mơ hồ, cũng nghĩ rằng chuyện xảy ra đúng như Thẩm Nhược Kiều kể lại.

Còn gói thuốc phối giống lợn mà Vương Nhị Ngưu mang theo đã rơi vãi khắp nơi trong lúc anh ta và Khương Vân Giảo cởi bỏ quần áo và “làm việc” ở dưới hố.

Họ chỉ nghĩ là một phần thuốc đã bị Vương Nhị Ngưu ăn phải, chưa kịp đổ cho Thẩm Nhược Kiều uống thì đã vô tình rơi xuống bẫy.

Vì sao thuốc lại có tác dụng gây mê, ai mà biết rõ được? Người bình thường cũng đâu ai từng uống thử cái thứ này!

Vài ngày sau, có năm, sáu tên du côn chặn Thẩm Nhược Kiều trên con đường nhỏ khi cô đi một mình, định lợi dụng cơ hội để kiếm được thứ tốt.

Kết quả là cả sáu tên bị cô đánh đến thâm tím mặt mũi, một tên còn bị chảy máu, gãy mất hai cái răng.

Hai chân, và cả cái chân thứ ba của bọn họ đều bị tổn thương nặng. May là không nghiêm trọng như trường hợp của Vương Nhị Ngưu, nằm dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏi.

Nhưng bóng ma tâm lý thì sẽ theo họ cả đời!

Từ đó, tiếng tăm "dữ dằn" của Thẩm Nhược Kiều lan rộng khắp thôn Vân Khê, thậm chí là cả thôn bên cạnh cũng biết đến.

Cô thanh niên trí thức xinh đẹp này, dù đẹp nhưng rất dữ, không dễ chọc!

Không ít gia đình trong thôn có ý định dùng chiêu “gạo nấu thành cơm” để cưới một cô thanh niên trí thức đẹp và giàu có, giờ cũng từ bỏ ý định.

Họ sợ rằng con trai mình không chỉ mất đi “chân thứ ba” mà còn mất luôn cả ba cái chân!

Trước đây nhiều thanh niên trong thôn hay thích lượn quanh Thẩm Nhược Kiều vài vòng, giờ thấy cô liền tránh xa.

Ừm, hoàn toàn không phải vì sợ bị đánh, chỉ là họ đã “giác ngộ” hơn, muốn dựa vào nỗ lực của bản thân, không còn chú trọng đến vẻ bề ngoài nữa!

Đồng Viên Viên cảm thán: “Kiều Kiều, tôi thấy cô ở đây chắc chắn không thể tìm được đối tượng đâu. May mà lần trước trên tàu, cô và đồng chí Hạ, khụ khụ, đã phải lòng nhau. Nếu không, sau này e là cô khó mà gả đi được.”

Thẩm Nhược Kiều: …

Nói đến Hạ Dữ, hôm nay Thẩm Nhược Kiều còn nhận được thư của anh.

Đó là nhờ trước đó Đồng Viên Viên gửi thư cho Cố Huy, nhờ Lộ Kiến Dương làm ở đồn công an huyện chuyển giúp.

Hôm nay, Đồng Viên Viên nhận được thư phản hồi của Cố Huy do Lộ Kiến Dương gửi đến thôn.

Thẩm Nhược Kiều không ngờ, Hạ Dữ cũng viết một lá thư cho cô.

Hơn nữa, nội dung trong thư…
Bình Luận (0)
Comment