Như vậy, nếu trái cây và thịt trong không gian của cô không ăn hết có thể bảo quản được lâu hơn, cũng tiện mang ra ngoài hoặc gửi cho người thân, bạn bè.
Chiều hôm đó, sau khi cắt cỏ lợn xong Thẩm Nhược Kiều đi từ trên núi xuống, cô gặp được Khương Vân Giảo đang cầm giỏ rau.
Trong giỏ của cô ta có không ít rau dại, chắc là cô ta tự đào được.
Hiện tại, Khương Vân Giảo đã đen đi nhiều, gầy đi nhiều, trên mặt có vết sẹo xấu xí do thím Thôi dùng đá cào.
Từng là một người rạng rỡ, luôn chăm chút bản thân gọn gàng sạch sẽ, nay quần áo trên người cô ta vừa cũ vừa rách, có hơn chục chỗ vá lại, còn tỏa ra mùi ôi khó chịu, chẳng biết đã bao lâu rồi không giặt.
Ngay cả tóc cũng rối bù, xơ xác, bóng dầu.
Quan trọng nhất là ánh mắt của cô ta, từ tham vọng đầy rẫy chuyển thành một hồ nước chết, còn ẩn chứa một vài tia điên cuồng.
Kể từ khi biết Thẩm Nhược Kiều có khả năng đánh gục sáu kẻ lưu manh, dù Khương Vân Giảo và người nhà họ Vương có ghét Thẩm Nhược Kiều thế nào, họ cũng chỉ có thể âm thầm phẫn nộ, gặp cô đều né tránh.
Hôm nay Khương Vân Giảo đứng chờ ở đây, phần lớn là cố ý chờ cô.
Thẩm Nhược Kiều nhíu mày, chuyện trước đây Khương Vân Giảo định hãm hại cô, cô đã trả đũa ngay tại chỗ rồi. Chỉ cần sau này Khương Vân Giảo không còn đến làm phiền cô nữa, thì cô cũng không định làm gì cô ta cả.
Tuy nhiên, việc Khương Vân Giảo nghi ngờ cô có khả năng là trọng sinh, để phòng ngừa rắc rối, Thẩm Nhược Kiều định trước khi rời thôn Vân Khê sẽ gieo cho Khương Vân Giảo một gợi ý tinh thần, để cô ta dần dần quên đi chuyện này.
Lý do phải làm điều này trước khi rời đi là vì Thẩm Nhược Kiều không thể tiếp tục tăng cường tinh thần lực bằng cách ăn linh đào nữa. Tiếp theo, cô dự định luyện tập khả năng kiểm soát tinh thần lực hiện có để sử dụng thành thạo, thậm chí đạt đến mức hoàn hảo, nhờ đó có thể tấn công chính xác trong một lần.
Hiện nay, Thẩm Nhược Kiều đã có thể thôi miên các loài động vật nhỏ, có thể áp dụng với những người có ý chí yếu đuối, nhưng cô chưa thử nghiệm.
Khương Vân Giảo sống lại một đời, có khao khát mãnh liệt được gả cho người giàu và cũng đầy lòng hận thù với Thẩm Nhược Kiều. Việc khiến cô ta quên đi bí mật của Thẩm Nhược Kiều không phải là điều dễ dàng.
Nếu thôi miên thất bại và Khương Vân Giảo phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng sinh ra đề phòng, việc thôi miên lần nữa sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Theo lời của hệ thống Tiểu T, cô cần tiếp tục luyện tập tinh thần lực thêm một tháng nữa để có đủ tự tin.
Nhưng nếu Khương Vân Giảo lại có ý định xấu, Thẩm Nhược Kiều sẽ không nương tay.
Hiện tại, thể chất và sức chiến đấu của cô đã tăng hơn mười lần so với lúc mới đến thôn, xử lý một Khương Vân Giảo không có gì là khó.
Khương Vân Giảo nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều mang giỏ cỏ lợn đầy xuống núi, quả nhiên liền đến gần, chặn đường cô.
Thẩm Nhược Kiều lạnh mặt, đưa liềm cắt cỏ đã sứt mẻ chắn trước mặt: “Làm gì đấy? Có gì thì nói nhanh!”
Theo phản xạ Khương Vân Giảo lùi lại hai bước, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt để chắc chắn không có ai gần đó, rồi khàn giọng nói: “Thẩm Nhược Kiều, tôi rơi vào thảm cảnh này, cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tôi muốn nhờ cô một việc, đừng vội từ chối. Dù sao thì, cô cũng có một bí mật giống như tôi, không muốn để người khác biết, đúng không?”
Ánh mắt Thẩm Nhược Kiều lạnh lại.
Quả nhiên, Khương Vân Giảo định dùng việc biết cô “trọng sinh” để uy h.i.ế.p cô.
Dù Thẩm Nhược Kiều không phải trọng sinh mà là xuyên vào sách, nhưng nếu Khương Vân Giảo không tiếc tự tiết lộ mình là người trọng sinh để kéo cô vào cuộc, để phía chính phủ chú ý tới, thì sẽ rất phiền phức.