Dù Khương Vân Giảo có tính toán gì, chỉ cần mình không giúp cô ta lấy thư giới thiệu trắng tinh, thì cho dù có nhiều tính toán đến đâu, Khương Vân Giảo cũng chỉ có thể thất bại.
Không biết nhiệm vụ của Hạ Dữ đã kết thúc chưa, khi nào thì anh đến thăm cô?
Thẩm Nhược Kiều nghĩ, nếu người này hợp với cô, thì việc kết hôn nhanh cũng không phải là không thể.
Cô rất muốn rời khỏi thôn Vân Khê càng sớm càng tốt.
Khương Vân Giảo lấy Vương Nhị Ngưu, xem như đã trở thành người của thôn này.
Nhà họ Vương có làm khó dễ cô ta thế nào đi nữa, thì đó cũng là chuyện trong nhà người ta. Nếu không có lý do hợp lý rõ ràng, Thẩm Nhược Kiều cũng không thể ra tay tính kế với Khương Vân Giảo khi cô ta còn chưa làm gì quá đáng, nếu không thì người không có lý sẽ là cô.
Nhưng cứ thế mà bỏ qua cho Khương Vân Giảo thì Thẩm Nhược Kiều không cam lòng.
May mắn là, dù tinh thần lực của cô chỉ mới ở giai đoạn nhập môn, chưa thuần thục, nhưng làm vài trò nho nhỏ thì vẫn được…
Nghĩ vậy, Thẩm Nhược Kiều liền vận dụng tinh thần lực, lấy từ không gian mang theo bên người ra một tấm bùa xui xẻo. Sau khi truyền tinh thần lực để kích hoạt, tấm bùa màu vàng liền biến thành một bóng mờ trong suốt.
Thẩm Nhược Kiều điều khiển bùa xui xẻo bằng tinh thần lực, “vút” một cái, dán lên lưng Khương Vân Giảo cách đó mười mấy mét.
Bùa xui xẻo hóa thành một luồng sáng vàng nhạt, thẩm thấu vào cơ thể Khương Vân Giảo rồi biến mất.
Chỉ vài giây sau, Khương Vân Giảo giẫm phải mấy viên bi thủy tinh, trượt chân ngã nhào. Chỗ cô ta ngã lại đúng vào một vùng đầy sỏi, khiến đầu gối và lòng bàn tay bị trầy xước.
Khương Vân Giảo khó nhọc bò dậy, nhặt lại đống rau dại rơi vãi khắp nơi, lớn tiếng chửi rủa: “Thằng nhóc nào dám vứt bi thủy tinh giữa đường thế này?”
Cậu nhóc Cẩu Đản hít mũi chạy lại từ xa: “Bi thủy tinh, bi của tôi! Đồ đàn bà đê tiện, cô dám đạp bể bi của tôi, cô phải đền cho tôi mười viên, không, phải là một trăm viên!”
Cẩu Đản vừa nói vừa xông vào Khương Vân Giảo, làm cô ta ngã thêm một lần nữa.
Khương Vân Giảo vốn định nhân cơ hội này vòi chút tiền đi đường từ bi thủy tinh:…
Thẩm Nhược Kiều chọn một con đường khác, tránh xa cảnh huyên náo này.
Giao xong bó cỏ cho lợn, Thẩm Nhược Kiều trở về cứ điểm thanh niên trí thức.
Thôn Vân Khê vừa kết thúc vụ mùa, hầu hết các thanh niên trí thức trong cứ điểm đều gầy đi, da đen sạm vì nắng.
Thẩm Nhược Kiều là ngoại lệ, mặc dù cô cũng tham gia những công việc mùa vụ như bẻ ngô, đập thóc, gặt đậu nành, phơi đậu… nhưng không chỉ không bị đen đi, mà còn trở nên xinh đẹp hơn, như một bông hoa hồng chớm nở, sắc mặt rạng rỡ vô cùng.
Nhờ vào các phiếu ăn trong tay, hai người Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì thường xuyên đổi đồ ăn thức uống từ Thẩm Nhược Kiều, họ cũng trông rất khỏe mạnh. Trước đây làn da của Đồng Viên Viên có chút sẹo mụn, giờ đã trắng mịn như trứng gà bóc, trông càng thêm ngọt ngào đáng yêu.
Trước đây Địch Thanh Trì thường xuyên ho ra máu, sau khi cùng Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên làm bạn ăn uống gần hai tháng, giờ bệnh ho m.á.u bẩm sinh đã giảm nhiều, có dấu hiệu hồi phục.
Địch Thanh Trì biết các loại thịt, rau củ quả mà Thẩm Nhược Kiều có đều là hàng tốt, anh ta không hỏi nguồn gốc, chỉ biết rộng rãi trả tiền.
Nói đến việc tại sao ở kiếp trước Khương Vân Giảo không gặp Địch Thanh Trì tại cứ điểm thanh niên trí thức, lần này lại có, là vì Địch Thanh Trì có một ông chú rất giỏi về huyền học. Ông ta chỉ dẫn cho anh ta rằng xuống thôn Vân Khê sẽ có cơ hội gặp quý nhân, thay đổi vận mệnh.
Nếu không, với thể trạng yếu kém bẩm sinh của Địch Thanh Trì, có khả năng lớn là anh ta sẽ không sống được đến lúc 20 tuổi.