Cô đưa tay ra, ngập ngừng hai giây giữa không trung, như thể đang do dự, băn khoăn…
Nhưng cuối cùng bàn tay đó vẫn nhẹ nhàng đặt lên vai trái của Tô Tư Tư, vỗ nhẹ một cái rồi nhanh chóng rút lại.
“Anh ta” dịu dàng nói: “Trên áo cô có một chiếc lá rụng, tôi đã phủi nó giúp cô.”
Trên vai Tô Tư Tư làm gì có chiếc lá nào, chỉ có một tấm bùa xui xẻo tỏa ra ánh sáng vàng nhạt!
Tuy nhiên, bùa xui xẻo là vật không có thực, đang ở trạng thái kích hoạt chờ sử dụng, chỉ có Thẩm Nhược Kiều mới nhìn thấy. Còn mấy bà thím, cô gái nhỏ đứng cách đó bảy tám mét cố căng cổ nhìn cho rõ, thì hoàn toàn không thể thấy.
Tấm bùa xui xẻo ngay khi chạm vào vai của Tô Tư Tư liền hóa thành một luồng ánh sáng vàng, thẩm thấu vào cơ thể cô ta, biến mất không còn dấu vết.
Trong lòng Tô Tư Tư vừa xấu hổ vừa rung động, xen lẫn sự hối hận sâu sắc và chán ghét Hứa Minh Đông.
Người đàn ông đẹp như mơ này, lại giúp cô ta phủi lá trên áo, thật quá dịu dàng, làm sao cô ta có thể không thích cho được?
Cô ta ngượng ngùng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh ta, ngập ngừng hỏi nhỏ: “Xin hỏi, anh là… hình như chúng ta không quen nhau. Còn nữa, đồng chí, hôm nay anh đến tìm tôi chỉ để tặng hoa thôi sao?”
Nếu anh ta đồng ý, cô ta có thể ly hôn với Hứa Minh Đông và lấy anh ta!
Tuy nhiên, giữa cô ta và Hứa Minh Đông, những chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra, Tô Tư Tư lo sợ sau này đối phương biết được điều này sẽ ghét bỏ cô ta, nên không dám nói những lời quá thẳng thắn, chỉ có thể thăm dò xem người này thích cô ta đến mức nào.
Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Thẩm Nhược Kiều dần thu lại, thay vào đó là vẻ u sầu, đôi môi khẽ thở dài, giọng trầm thấp: “Tôi là ai, không quan trọng. Đúng vậy, tôi chỉ muốn đến tặng cô một bó hoa, hy vọng sau này mỗi ngày cô ở bên anh ta đều có thể cười tươi như hoa, cho dù nụ cười ấy tôi không còn được thấy nữa, cũng không sao.”