Người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền lành đang ôm một đứa trẻ, trên tay còn mang theo một gói đồ không nhỏ.
Khi bà ta nhìn thấy hai người thanh niên cao lớn đứng ở lối đi giữa hai toa tàu, trong nháy mắt có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, với vẻ mặt có chút lo lắng, bà ta nói: “Hai đồng chí, làm ơn nhường đường.”
Hạ Dữ liếc nhìn người phụ nữ trung niên, không chỉ không tránh đường mà còn cố ý đứng chắn ngay giữa lối đi.
Cố Huy bước lên vài bước, tiến đến gần quan sát đứa trẻ mà người phụ nữ trung niên đang ôm, hỏi: “Thím ơi, đây là con thím à? Cậu bê bị làm sao vậy?”
Người phụ nữ trung niên siết chặt đứa trẻ hơn một chút, nhìn Cố Huy và Hạ Dữ với vẻ phòng bị, như thể rất sợ họ cướp mất đứa trẻ.
Vẻ mặt bà ta lo lắng nói: “Đúng vậy, Cẩu Oa nhà tôi bị bệnh, tôi phải qua toa số 5 tìm thầy thuốc cùng thôn để xem bệnh cho nó.”
Nói đến mức này, bà ta nghĩ rằng hai người kia kiểu gì cũng phải nhường đường.
Thực tế, Cố Huy đã nhường sang một bên.
Anh ta nheo mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Được thôi, vậy tôi không làm phiền thím đưa con đi khám bệnh nữa.”
Hạ Dữ hành động chậm chạp, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, dường như cũng chuẩn bị nhường đường.
Người phụ nữ trung niên mừng rỡ, bước lên phía trước.
Tuy nhiên, khi bà ta vừa đi qua Cố Huy, thì phía trước, Hạ Dữ lại đứng chắn ngay giữa lối đi, còn Cố Huy phía sau cũng lập tức tiến đến gần.
Người phụ nữ trung niên hoảng hốt nói: “Các người định làm gì?”
Cố Huy lạnh lùng nói: “Đưa bà đi gặp nhân viên bảo vệ.”
Người phụ nữ trung niên biết rằng mình đã bị lộ, nhưng không biết hai tên nhóc này đã nhìn ra từ lúc nào.
Bà ta đảo mắt một vòng rồi bắt đầu gào khóc lớn: “Trời ơi, có người muốn cướp con tôi, mau cứu tôi với!”
Vừa khóc lóc, bà ta vừa ôm chặt đứa trẻ hơn, gương mặt tỏ rõ vẻ hoảng sợ.
Trong lòng bà ta nghĩ, chỉ cần làm to chuyện này lên, kéo dài được mười phút thì tàu sẽ đến ga, đến lúc đó bà ta có thể nhân lúc hỗn loạn mà dẫn đứa trẻ chạy khỏi tàu, là an toàn rồi.
Hạ Dữ ở phía trước, có thể nhìn thấy cậu bé trong lòng bà ta vì bị siết quá chặt, dù đang mê man cũng nhíu mày vì khó chịu.
Hạ Dữ không nói lời nào, nhanh chóng tiến lên, làm động tác như muốn giật lấy đứa trẻ.
Toàn bộ sự chú ý của người phụ nữ trung niên đều bị Hạ Dữ thu hút, nhất thời quên mất Cố Huy ở phía sau.
Cố Huy bất ngờ dùng tay đánh mạnh vào sau cổ của người phụ nữ, lực và góc độ rất chính xác, vừa đủ để khiến người ta ngất đi.
Hạ Dữ và Cố Huy đã nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba năm mười lăm tuổi, trong năm năm phục vụ, họ đã chiến đấu bên nhau vô số lần, rất ăn ý với nhau.
Ngay khi người phụ nữ trung niên ngất đi, Hạ Dữ đã kịp thời đỡ lấy đứa trẻ đang rơi xuống từ tay bà ta.
Còn Cố Huy thì nắm lấy cổ áo phía sau của người phụ nữ, không để bà ta vì ngất mà ngã xuống đất, còn tiện tay nhặt lên gói đồ rơi xuống đất, vì biết đâu trong đó có bằng chứng về việc bà ta buôn bán trẻ em.
Hai bên toa tàu, các hành khách nghe thấy tiếng kêu cứu của người phụ nữ, không ít người nhiệt tình hoặc muốn xem náo nhiệt đã tụ tập lại.
Kết quả là, họ nhìn thấy hai thanh niên trẻ đang thật sự giành một đứa trẻ từ tay một người phụ nữ!
Họ còn đánh ngất người phụ nữ trung niên đó!