Tuy nhiên, về điều mà hệ thống nói là “không thể cho người khác dùng”, cô thấy khá kỳ lạ: “Tại sao?”
Hệ thống ở bên cạnh Thẩm Nhược Kiều đã lâu, lại thỉnh thoảng trò chuyện với các hệ thống khác, nên tính cách ngày càng giống con người hơn. Khi đối diện với câu hỏi mà nó không thể trả lời thẳng, nó đã học cách đánh lạc hướng: “Ôi dào, đây là tôi tự bỏ tiền túi ra mua, đặc biệt dành cho cô và Hạ Dữ, cô nói có muốn hay không thôi, không muốn thì trả lại cho tôi.”
Thẩm Nhược Kiều vội đáp: “Muốn, muốn, muốn.”
Có lợi mà không nhận thì đúng là ngốc.
Nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: “Tiểu T, không lẽ mi cũng là loại hệ thống mê ngoại hình... à không, là hệ thống đánh giá ngoại hình?”
Thấy Hạ Dữ quá đẹp trai, không nỡ để anh chết, nên mới không tiếc tiền túi mua ngọc bài bình an cho anh, lại sợ cô là ký chủ ghen tị nên tặng thêm một phần cho cô.
Hệ thống Tiểu T cảm nhận được suy nghĩ của Thẩm Nhược Kiều, liền cứng họng: “Nói bậy gì thế, tôi, tôi không có, người ta đâu phải kiểu hệ thống nông cạn như vậy.”
Chỉ là nó có một người bạn thân là hệ thống hay đi theo những người thích dấn thân vào giới giải trí và theo đuổi thần tượng, nên cũng bị ảnh hưởng một chút, thích xem các cặp đôi dễ thương mà thôi.
Nếu không thì, với tư cách là một hệ thống thu thập cảm xúc, nó chỉ cần khuyến khích ký chủ chăm chỉ làm việc kiếm điểm cảm xúc là được rồi, ký chủ có độc thân hay không thì có liên quan gì đến nó chứ.
Chẳng qua nó thấy Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ có chút gì đó đẹp đôi, nên không muốn vừa mới bắt đầu đã tan vỡ.
Ai thích xem các cặp đôi mà không để ý đến ngoại hình chứ?
Ai mà muốn xem đôi nào mà người nam xấu xí, người nữ cũng chẳng đẹp?
Vì vậy, việc Thẩm Nhược Kiều đoán nó là hệ thống “mê ngoại hình” tuy không hoàn toàn đúng, nhưng cũng không sai.
Vì chột dạ, trên màn hình hệ thống bỗng hiện lên giao diện 404 rồi tự động đóng lại.
Thẩm Nhược Kiều: …
Thời buổi này, đến hệ thống cũng biết nói một đằng nghĩ một nẻo.
Nhưng, vì Tiểu T đã tặng cô một miếng ngọc bài bình an đẹp như vậy, cô quyết định không chấp nhặt với nó.
Bây giờ, Thẩm Nhược Kiều lại gặp phải một vấn đề mới.
Cô tặng bùa bình an cho Cố Huy, có thể lấy cớ là lo cho sự an toàn của anh ta, còn chuyện anh ta có mang theo bùa cô tặng hay không thì không chắc.
Nhưng tặng cho Hạ Dữ một miếng ngọc bài bình an tinh xảo thế này… chỉ khiến người ta cảm thấy cô có tình ý với anh, như một kiểu tặng ngọc bội để bày tỏ.
Chưa nói đến chuyện sau này Hạ Dữ có mang theo ngọc bài bình an của cô hay không, chỉ riêng việc làm sao để anh chịu nhận đã là cả một vấn đề lớn!
Cô còn có một cái y hệt, đây là đồ bảo hộ tính mạng, lại còn có tác dụng giữ ấm vào mùa đông, làm mát vào mùa hè, Thẩm Nhược Kiều không thể không đeo cái của mình.
Như vậy, nếu Hạ Dữ hiểu lầm rằng cô đang bày tỏ tình cảm và vẫn nhận lấy ngọc bài bình an của cô… thì vấn đề sẽ càng lớn hơn.
...
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Thẩm Nhược Kiều vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào hợp lý.
Cứ tưởng rằng phải đợi đến chiều, lúc ra toa nhà ăn để ăn tối mới có cơ hội đưa bùa bình an và ngọc bài bình an cho hai người đó, nếu họ không nhận thì tính tiếp. Dù sao, họ vẫn phải ở chung trên chuyến tàu này hai, ba ngày nữa, nhất định có thể nghĩ ra cách.
Ai ngờ, khoảng hơn ba giờ chiều, cô lại thấy Hạ Dữ và Cố Huy mang theo túi hành lý đến toa số 12.
...
Do hôm nay đã bắt được một kẻ buôn người, thân phận cựu quân nhân của họ bị lộ ra, lại còn thể hiện sức mạnh vượt trội, nên không thích hợp để tiếp tục ở lại toa ghế cứng cùng đám nghi phạm buôn người kia.
Có Hạ Dữ và Cố Huy ở đó, suốt buổi chiều băng nhóm đó rất ngoan ngoãn, thậm chí còn không dám liếc mắt lung tung.