Chương 113:
Chương 113:Chương 113:
Lâm Dư Dư không biết rõ Tổng cục của Bộ Ngoại giao. Nhắc tới chuyện này thì người thuộc thời đại khác như cô đối với chuyện quốc gia đại sự không hiểu biết nhiều, hơn nữa, cô cũng không rảnh để tìm hiểu về người này. Nhưng là nghĩa trên mặt chữ, cô cũng hiểu đại khái là gì. Nhưng mà Lâm Dư Dư biết chuyện Bộ Ngoại giao là bộ rất thân cận với lãnh đạo. Cho nên người có thân phận như vậy, người Dương gia xác thật không dám đụng tới, cho dù con trai có xảy ra chuyện bọn họ cũng không dám đụng. Vậy thì còn tiểu Ôn Lễ, sao bọn họ dám?
Ôn Hiền nói chuyện này cũng tràn ngập sự kiêu ngạo. Từ bộ phận Lễ tân Bộ Ngoại giao tiến lên thành Bộ trưởng Bộ Ngoại giao. Lúc đó Anh Sùng chỉ mới có 25 tuổi thôi.
Lâm Dư Dư thông báo xin nghỉ với Trương Hoành Quốc sau đó mở ra thư giới thiệu của Đại đội trương đưa rồi chào hỏi với Lý Thu Hồng. Tới ngày hôm sau cô chạm mặt Ôn Hiền ở trạm tàu hỏa của huyện.
Ôn Hiền tới sớm, anh ấy chờ Lâm Dư Dư ở cửa trạm tàu hỏa, thấy một cô gái xách theo một túi hành lý đã thế lại còn lớn nữa nên có chút nể phục cô:" Cô cũng can đảm thật đấy." Nói xong thì cũng chủ động giúp Lâm Dư Dư xách túi hành lý.
Lâm Dư Dư cũng không khách sáo nên đem hành lý đưa cho anh ấy. Trong túi hành lý chỉ có mấy bộ quần áo cùng với một số vật dụng cá nhân nên cũng khá nhẹ. Nghe Ôn Hiền nói thế thì Lâm Dư Dư phản bác lại nói:" Có cái gì đâu mà sợ? Anh là quân nhân với lại các đồng chí trong Giải phóng quân đều là người đáng tin cậy. Hơn nữa Đại đội trưởng cũng biết tôi tới nếu thật sự có xảy ra chuyện gì đi nữa Đại đội trưởng cũng sẽ báo cảnh sát."
Ôn Hiền:" Bác sĩ Lâm thật sự rất can đảm."
Trước đó Ôn Hiền cũng đã tranh thủ mua vé xe tàu hỏa rồi hai người cùng lên tàu rồi ngồi cả một ngày trời cho tới ba bữa ăn cũng do Ôn Hiền sắp xếp. Đến trưa hôm sau thì bọn họ tới thành phố S.
Ôn Hiền dẫn Lâm Dư Dư đi tới khách sạn rồi thuận tiện ăn cơm trưa luôn.
Đúng là ở thập niên 70 này thì khách sạn cũng không có nơi nào đủ hấp dẫn để Lâm Dư Dư để ý, nhưng mà cô vẫn động tâm vì...
Đây là nơi tốt để tắm a.
Ôn Hiền:" Bác sĩ Lâm, phòng của tôi ở bên cạnh, buổi tối anh cả tôi sẽ tới, bây giờ cô có thể làm gì cô thích nhưng tới buổi tối thì hi vọng cô chuẩn bị kỹ. Tuy nhiên cô cũng không cần lo lắng quá, anh cả tôi khá tốt tình. Tuy ... có chút nghiêm túc."
Lâm Dư Dư:" Tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng, cảm ơn đồng chí Ôn đã nhắc nhở."
Lâm Dư Dư vào phòng thì chuyện đầu tiên cô làm là tắm rửa cho thoải mái rồi lên giường ngủ một giấc. Tối qua ở trong tàu hỏa, ngủ thật sự không thoải mái gì hết. Dĩ nhiên là do hoàn cảnh nhưng mà dù ở bất cứ đâu thì cô cũng sẽ thích ứng được dù sao thì cô cũng tới từ thời mạt thế cơ mà. Nhưng bây giờ có chỗ ở thoải mái như vậy thì dĩ nhiên cô càng vui vẻ.
Cô ngủ một giấc dài bỗng Lâm Dư Dư mở mắt ra, nghe thấy tiếng gõ cửa:" Bác sĩ Lâm... Bác sĩ Lâm..." Là giọng của Ôn Hiền.
Lâm Dư Dư đi ra mở cửa:" Đồng chí Ôn."
Ôn Hiền:" Đến giờ cơm tối, cô muốn ăn ở phòng hay xuống dưới ăn?"
Lâm Dư Dư:" Trong phòng đi." Cô cũng lười đi xuống.
Ôn Hiền nghe thấy Lâm Dư Dư đồng ý thì gọi mì, mì thịt heo xé sợi. Hai người ăn một tô lớn, Lâm Dư Dư ăn xong thì bụng có chút căng nhưng cô vẫn đem canh uống hết. Ở thời mạt thế vật tư vừa quý vừa khan hiếm cho nên đối với thức ăn cô vô cùng quý trọng.
Ăn cơm xong, Ôn Hiền trở lại phòng còn Lâm Dư Dư ở trong phòng đi tới đi lui để tiêu cơm. Cô đi 2 tiếng mới dừng rồi vào lúc 8 giờ thì vẫn chưa thấy anh cả của đồng chí Ôn tới, nên cũng cũng không thể đi ngủ. Dù ở tương lai hay quá khứ thì thành phố S cũng là thành phố phồn vinh, sa hoa nhất Trung Quốc, không nơi nào so được dù cho là thủ đô cũng kém hơn nơi này. Dù sao thành phố S chuyên về thương mại, mà thủ đô lại là thành phố của chính trị.
Ở trong thành phố S sầm uất, cảnh đêm cũng khá nổi tiếng. Ở hiện đại, Lâm Dư Dư đã nhìn thấy cảnh đêm của thành phố S rất nhiều lần như là đi chơi, mua đồ, ... nhưng ở thập niên 70 này thì cảnh đêm của thành phố S cô lại chưa từng nhìn thấy. Sau khi cô đi tiêu cơm xong thì cô đi tới ghế ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.