Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132:

Chương 132: Chương 132:Chương 132:

Lâm Dư Dư cũng không biết nói như thế nào: "Phạm Lan Hoa cũng không phải người không hiểu chuyện, khẳng định cô ấy cũng không vô duyên vô cớ giúp Lâm Yến làm việc, nhưng cũng không có liên quan gì tới chúng ta."

Lý Thu Hồng: "Nếu là vậy, chắc chắn Lâm Yến đã cho Phạm Lan Hoa đồ tốt. Nhưng con nói đúng, chuyện đó cũng không liên quan tới chúng ta."

Đồ tốt sao? Lâm Dư Dư nghĩ thầm, chắc là những thứ đồ tốt mà lúc trước Lâm Yến cũng đưa cho nguyên chủ khi giúp cô ta làm việc, thỉnh thoảng cho một cốc sữa bò, hoặc là mấy viên kẹo? Nhưng, Lâm Dư Dư cũng không quan tâm.

Lâm Dư Dư ăn cơm chiều xong rồi vê sở, nhưng mới ba giờ cô liền đi ăn sủi cảo. Trở lại sở cũng đã hơn bốn giờ, Trương Mân vẫn chưa trở về.

Thời gian thực tập ở sở trôi qua rất nhanh, đây đã là tuần thứ ba rồi, nói cách khác, nhoáng một cái đã qua một tháng. Lâm Dư Dư làm thực tập cũng vô cùng khẩn trương, buổi sáng đọc tư liệu, buổi tối lại cùng Trương Hoành Quốc đi học, trở về phòng ngủ lại tiếp tục đọc sách. Tới cuối tuần, cô lại đi vào huyện gửi thư cho Ôn Sùng.

Ôn Sùng nhận được thư của cô đã là một tuần sau. Thư của Lâm Dư Dư ghi là gửi đến bộ ngoại giao, bởi vì nếu ghi gửi đến Ôn gia rất có thể sẽ bị huỷ bỏ, nhưng nếu là gửi đến bọ ngoại giao, người khác sẽ không dám huỷ, bởi lẽ có thể bức thư này sẽ có liên quan đến những tin tức bí mật. Cho dù Dương gia có ân oán với Ôn Sùng, cũng không dám đánh chủ ý lên công tác của Ôn Sùng, nhỡ xảy ra chuyện, sẽ bị gắn cho tội danh gì, cho nên Dương gia không dám cho người đến bộ ngoại giao huỷ thư của Ôn Sùng, nhưng bọn họ sẽ dám huỷ thư của Ôn Sùng nếu gửi đến Ôn gia.

"Trợ lý Ôn, hôm nay cậu có thư."

Ôn Sùng: "Cảm ơn.". Anh nhận thư, phong thư chỉ ghi địa chỉ người nhận, không ghi địa chỉ người gửi. Nhưng từ địa phương nào gửi tới, qua bưu cục của địa phương, sẽ có con dấu, cho nên Ôn Sùng vừa thấy liền biết đây là thư của Lâm Dư Dư gửi cho anh.

Ôn Sùng hít sâu một hơi, tiếp theo liền không nhanh không chậm mở thư, kỳ thật tim anh đang đập loạn, chỉ là anh bắt buộc bản thân phải trấn định. Mở thư ra, anh lấy tờ giấy viết thư, có một bức ảnh, là một bức ảnh nhỏ, trong ảnh là một cậu bé, đứa bé cười rất tươi. Tay Ôn Sùng có chút run rẩy, anh sờ lên người trong ảnh. Tuy rằng, người trong ảnh có chút gầy, trên mặt cũng không có mấy thịt, nhưng nhìn đứa bé cười tươi, anh biết, lúc đấy nhất định thằng bé rất vui vẻ.

Ôn Lễ.

Ôn Sùng liền đọc thư, chữ viết của bác sĩ Lâm rất ngay ngắn. Nhưng lá thư này rất ngắn, bên trọn cũng chỉ viết vỏn vẹn có mấy câu.

"Xin chào, Ôn Sùng tiên sinh:

Mọi chuyện đều tốt!

Lâm Dư Dư.”

Ba câu, không thừa một chữ nào. Ôn Sùng đọc lại mấy lần, sau đó liền phì cười. Tính cách cảu bác sĩ Lâm này, đúng là vô cùng gọn gàng.

Lâm Dư Dư đương nhiên không cho rằng phải nói gì khác, bởi vì không có gì để nói, chẳng lẽ nói là đây là ảnh chụp của Ôn Lễ? Không cần, không lẽ Ôn Sùng lại không nhận ra Ôn Lễ. Nói cái khác? Cô và Ôn Sùng cũng không có quen thuộc như vậy.

Lúc Lâm Dư Dư nhận được thư của Ôn Sùng, đã là nửa tháng sau. Hôm nay, Trương Hành Quốc nói chuyện với Lâm Dư Dư: 'Dư Dư, còn nửa tháng nữa thì sẽ kết thúc hai tháng thực tập, đến lúc đó, em với Trương Mân sẽ phải chọn ra một người đi bệnh viện huyện, thây muốn đề cử Trương Mân đi."

Lâm Dư Dư nghe được Trương Hành Quốc cảm thấy có chút bất ngờ. Cô cũng không phải người tự phụ, nhưng cô ở cùng một phòng với Trương Mân, cô vẫn luôn cảm thấy người được đề cử đi bệnh viện huyện thực tập là mình, bởi vì cô ở cùng phòng Trương Mân, xét về biểu hiện, cô là người chiếm ưu thế, bởi vì cô cũng đã từng có hai năm học đại học.
Bình Luận (0)
Comment