Chương 213:
Chương 213:Chương 213:
Đại đội trưởng: “Tôi cũng không đồng ý.”
Dù sao, bọn họ là người lớn tuổi có kinh nghiệm sống, sao lại không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa, bọn họ biết Lâm Dư Dư là người lợi hại, muốn khách sáo với cô để bán một ý tốt cho cô.
Kế toán: “Bác sĩ Lâm, nhà xưởng của người khác không phải có chủ nhiệm sao? Hay cháu dứt khoát làm chủ nhiệm đi. Không sau này trong xưởng xảy ra chuyện, chúng ta không thể tới tìm cháu.”
Đại đội trưởng: “Đúng đúng đúng, cháu làm chủ nhiệm đi.”
Thư ký: “Vẫn là kế toán của chúng ta có đầu óc linh hoạt, không hổ là kế toán.”
Vì thế, Lâm Dư Dư bị quyết làm chủ nhiệm nhưng mà Lâm Dư Dư lấy hai phần tiền lương vì làm chủ nhiệm của vườn nho và vườn cam. Ngoài cô thì kế toán cũng vậy.
Sau khi thương lượng chuyện về công nhân, kế tiếp Lâm Dư Dư hỏi: “Đại đội trưởng, lúc hai người báo giá cho Cung Tiêu Xã thì ký thỏa thuận không?”
Đại đội trưởng: “Không có, bên kia nói 2 xu 1 cân. Chúng ta nói quay vê thương lượng trước nên không có mức chắc chắn. Bên Cung Tiêu Xã nói để chúng ta quyết định rôi ngày mai lên đó trả lời họ. Bời vì nhóm quả nho đầu tiên được mùa nên ngày mai còn phải cầm đi.”
Lâm Dư Dư: “2 xu một cân không có vấn đề.” Hiện tại quả táo giá 5 xu một cân, quả nho bán sỉ cho Cung Tiêu Xã với 2 xu một cân. Cung Tiêu Xã có khả năng bán giá 3 xu tới 4 xu một cân. Hơn nữa, quả nho không giống quả táo vì quả táo hiếm lạ mà quả nho thì mọi người có thể lên núi hái nho dại ăn. Cho nên nó không hiếm lạ bằng quả táo, tất nhiên cũng không tiện nghỉ hơn so với quả táo.
Đại đội trưởng: “Vậy cháu muốn nói về vấn đề gì? Lâm Dư Dư: “Ngày mai đi ký hợp đồng, chúng ta tăng thời hạn lên 3 năm. Nghĩ là cứ ba năm sẽ ký một hợp đồng mới.”
Đại đội trưởng: “Đây có ý gì?”
Bởi vì giá hàng sẽ tăng lên.
Hiện tại là năm 72, ba năm một lần có nghĩa là vừa đủ năm 72, 73, 74 ký một hợp đồng. Năm 75, 76, 77 ký một hợp đồng. Sau năm 77, cải cách mở ra, khôi phục việc thi đại học đến 78, 79, 80. Sau năm 80, việc tự do mua bán hoàn toàn bắt đầu và lúc đó giá tiền của quả nho sẽ thay đổi lớn. Nếu họ ký hợp đồng không kỳ hạn, đến lúc đó Cung Tiêu Xã vẫn giữ giá mua 2 xu một cân, người thành thật như người trong thôn Phạm gia không có cách nào từ chối.”
Đương nhiên, đại đội trưởng và người khác không biết chuyện tương lai nhưng Lâm Dư Dư nhắc nhở kín đáo: “Đại đội trưởng, 49 năm là thời điểm quốc gia vừa mới giải phóng nên một cân thịt bao nhiêu tiên? 60 năm là thời điểm khó khăn, một cân thịt bao nhiêu tiên? Hiện tại và sau này, không biết sẽ phát sinh những tình huống gì nên chúng ta không thể mù quáng cảm thấy 2 xu một cân là tốt.”
“Hoặc lỡ sau này, quả nho không được ăn thì sao? Nếu Cung Tiêu Xã có ý kiến thì sao? Hoặc là vài năm sau, có người tới thu mua với giá 3 xu một cân để làm trái cây đóng hộp? Nhưng Cung Tiêu Xã vẫn mua với giá 2 xu một cân. Với họ mà nói việc chúng ta bán 3 xu một cân, nghĩa là nhà xưởng có người chống lưng và nó sẽ không tốt cho chúng ta.”
“Không bằng ba năm ký một hợp đồng. Ba năm sau lại định giá thêm một lần nữa. Nhà ai ra giá nhiều hơn thì chúng ta bán cho nhà đó. Như vậy rất công bằng, mọi người nghĩ thế nào?”
Thư ký: “Liền dựa theo ý của cháu, cháu nói có đạo lý. Từ quốc gia giải phóng đến bây giờ, không có đồ vật ngày càng tiện nghi mà chỉ có đồ vật ngày càng quý giá.” Có thể làm cán bộ thì đều không phải là kẻ ngốc, tất nhiên là họ hiểu ý của Lâm Dư Dư. Chỉ là lần đầu tiên, thôn Phạm gia làm ăn buôn bán nên đại đội trưởng và thư ký hơi khẩn trương, hơi hoảng loạn nên không nghĩ xa được vậy.
Chờ bọn họ thương lượng tốt thì đã là giờ cơm chiều.
Hôm nay, cơm chiều của từng gia đình đều rất sôi nổi, thật sự vui mừng vì hôm nay họ được chia nho. Tuy nói muốn bán quả nho nhưng đó là nho của mình nên họ cũng muốn nếm thử.
Mỗi gia đình được được hai cân nho, vì nho dại sinh sôi nảy nở nhiều nên hạt nho không quá lớn nhưng quả nho rất ngọt và mọng nước. Một cân nho nhỏ đã nhiều, huống chỉ tới hai cân?