Chương 216:
Chương 216:Chương 216:
Bác gái họ Lý: "Cháu gái của tôi xuống nông thôn làm bác sĩ." Trong giọng điệu còn ẩn chứa ý tứ khoe khoang.
Lâm Dư Dư cười: 'Dì họ, đây là quả nhỏ vừa mới được mùa do đại đội hái. Cháu mang tới cho dì, vì lát nữa cháu còn phải làm việc nên cháu đi trước."
Bác gái họ Lý nhìn quả nho chừng hai ba cân ở đó, cũng không ít tiền. Lại không phải không có tiền, chủ yếu là trái cây rất quý. Bác gái chặn lại nói: "Cháu ở lại ăn cơm đi, chị dâu họ của cháu nhắc mãi không biết khi nào cháu tới."
Lâm Dư Dư có biết con dâu bác gái họ Lý, có tính cách trương tự bác gái họ Lý là một người cởi mở. Tuy nhiên cô không cảm thấy đối phương không có lý do gì mà nhắc mãi nên chắc là nhớ mãi thịt của cô.
Lâm Dư Dư: "Không ăn, lát nữa cháu còn phải làm việc nên cháu phải về đại đội."
Bác gái họ Lý: "Dư Dư..." Bác gái tiến tới nắm tay Lâm Dư Dư rồi kéo cô sang bên cạnh: "Dư Dư, chị dâu họ của cháu muốn giới thiệu đối tượng cho cháu?"
Lâm Dư Dư: ...'
Bác gái họ Lý: "Là em trai họ của gia đình chị dâu họ của cháu, lớn hơn cháu 2 tuổi. Dì họ từng gặp thằng nhóc đó, là một người rất hoạt bát, vóc dáng cao to và lớn lên không tệ." Bác gái họ Lý nói con dâu nhắc mãi Lâm Dư Dư, thật ra không phải là nhớ thịt của Lâm Dư Dư mà là muốn em trai họ nhà mình thành đối tượng xem mắt. Cô ấy đã từng gặp Lâm Dư Dư, cảm thấy Lâm Dư Dư có điều kiện không tồi.
Đầu tiên, Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức xuống nông thôn nên nói vậy thì không sợ nhận người thân lung tung, bậy bạ. Người trong huyện thành sợ nhất cái gì? Sợ nhất trong nhà có người từ nông thôn lên nhận người thân lung tung, bậy bạ. Tiếp theo, Lâm Dư Dư là học sinh cấp ba, có bằng cấp đầy đủ. Hơn nữa, em trai họ cũng là học sinh cấp 3 nên hai người xứng đôi ở phương diện này.
Thứ ba, Lâm Dư Dư là người của huyện thành mà em trai họ của cô ấy cũng vậy, chỉ là không biết điêu kiện gia đình có tương đương không.
Thứ tư, Lâm Dư Dư là bác sĩ nên có thể diện hơn công nhân. Hơn nữa, Lâm Dư Dư còn mua được thịt, có thể thấy cô sống trong đại đội rất tốt. Với lại, gia đình em trai của cô ấy ở huyện thành, Lâm Dư Dư là bác sĩ ở đại đội nên nếu quen nhau thì chỉ cân mua xe đạp là được. Thật sự không có phương tiện để di chuyển, trong nhà có quen biết rộng nên có thể giúp Lâm Dư Dư tới làm việc trong Sở của trấn trên hoặc bệnh viện.
Lâm Dư Dư: "Cháu tạm thời không tính tới việc tìm đối tượng. Hai năm trước vừa mới xuống nông thôn, người trong đại đội đối xử với cháu rất tốt nên cháu muốn ở lại đại đội làm nhân viên y tế báo đáp họ."
Bác gái họ Lý: "Này có sao? Em trai họ của con dâu bác cũng là người địa phương. Trong nhà có ba anh em, anh cả đã kết hôn rồi. Anh hai làm việc trong cơ quan chính phủ của huyện thành và chưa kết hôn. Thằng bé là con thứ ba, đang công tác trong đơn vị cơ quan. Đây không phải là một nghề nghiệp rất vang dội sao?"
Lâm Dư Dư: "Dì họ, cháu..."
Bác gái họ Lý: "Cháu gái à, cháu đã 18 tuổi. Nếu còn không tìm đối tượng hẹn hò thì sẽ biến thành gái lỡ thì đó."
Lâm Dư Dư: "Cháu..." Cô nghĩ nếu trực tiếp từ chối và nói mình không muốn kết hôn, khẳng định là không thích hợp. Đời trước, dù thật sự có người không lập gia đình nhưng việc này làm 99% người không hiểu nổi, bao gồm cả cha mẹ mình. Nếu con cái không chịu kết hôn, đừng nói là không lập gia đình mà dù kết hôn muộn thì họ sẽ liều mạng thúc giục kết hôn.
Huống chỉ là ở thời đại này, trong mắt người thời đại này thì không kết hôn nghĩa là có tội lỗi nặng nề mà kết hôn muộn là gả không được.
Với lại bác gái họ Lý nhiệt tình như vậy, cô thật sự không tìm được lý do gì để từ chối. Chẳng lẽ lại lấy lý do hai năm trước? Nói mình từng thề là không về thành phố sẽ không kết hôn?
Việc này đã qua hai năm, đừng nói bác gái họ Lý không thật sự tin mà ngay cả người ở thôn Phạm gia cũng không tin chuyện này là thật. Cho nên Lâm Dư Dư từ chối, người khác có thể nhìn nhau nhưng sau đó lại từ chối, nói đối phương không phải loại mình thích là được. Vậy cũng tính là không làm tổn thương tới lòng nhiệt tình của bác gái họ Lý: "Vậy... vậy cảm ơn dì họ."