Chương 228:
Chương 228:Chương 228:
Lâm Dư Dư nhìn thấy Hà Quang Minh cũng thật giật mình: "Đồng chí Hà Quang Minh, là anh a, thật là quá kinh hỉ rồi." Quả thật là kinh hỉ, cô có ấn tượng không tồi với Hà Quang Minh. Chủ yếu là vẻ ngoài của Hà Quang Minh khá đẹp, hơn nữa nụ cười của anh thực ấm áp, đây là nụ cười chỉ có ở một người sinh hoạt trong một gia đình tốt đẹp hạnh phúc, hơn nữa tính cách của anh cũng thực tốt.
Hà Quang Minh nhìn Lâm Dư Dư, trong mắt như có ánh sáng chói rọi: "Đúng vậy, lần này hạng mục mở điện cho thôn Phạm gia sẽ do tôi phụ trách, trong hơn nửa năm này, xin đồng chí Lâm Dư Dư giúp đỡ nhiều hơn."
Lâm Dư Dư: "Không dám không dám, tôi đây liền giới thiệu cho anh vài người ở nơi này." Cô nghe câu nói này của Hà Quang Minh, hạng mục lần này sẽ do hắn phụ trách, trong lòng liền có nắm chắc, có thể trực tiếp dẫn anh đi giới thiệu cho nhóm người đại đội trưởng, bởi vì người phụ trách hạng mục được xem như là lãnh đạo, nếu lướt qua lãnh đạo mà giới thiệu Hà Quang Minh cho những người khác, thì có chút không thỏa đáng.
Hà Quang Minh: "Ừm, được."
Đại đội trưởng và thư ký thấy Lâm Dư Dư quen với lãnh đạo của cục điện lực, trong lòng liên an tâm không ít.
Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, thư ký, vị này chính là đồng chí Hà Quang Minh, các ngươi gọi anh ta là chủ nhiệm Hà là được."
Hà Quang Minh: "Xin chào, gọi tôi thế nào đều cũng được."
Đại đội trưởng, thư ký: "Xin chào, hạng mục mở điện lần này liền làm phiền, anh có yêu cầu gì xin cứ nói trực tiếp với bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm có thể toàn quyền đại diện cho đại đội chúng tôi."
Hà Quang Minh: "Ừ, được." Lâm Dư Dư: "Như vậy, làm phiền đại đội trưởng và thư ký dẫn mọi người đến chỗ nghỉ chân được không?"
Hà Quang Minh: "Được, dẫn chúng tôi đến chỗ nghỉ chân trước đi, sau đó lại dẫn chúng ta đi khảo sát thực địa. Nếu không thì đồng chí Lâm Dư Dư, cô dẫn chúng tôi đi quen thuộc hoàn cảnh nơi này một chút?"
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Cục điện lực tới mười mấy người, 8 vị nam đồng chí, 2 vị nữ đồng chí, hai vị nữ đồng chí được sắp xếp vào ký túc xá của nữ thanh niên, sau khi Trân Hà và Đàm Thanh kết hôn, gian phòng của các cô liền bỏ trống, vừa vặn thích hợp cho hai nữ đồng chí. Mà tám vị nam đồng chí được xếp vào căn nhà lớn thuộc thôn ủy, nơi đó có không ít phòng trống, có vài phòng còn có giường, vốn dĩ là giường của nhà địa chủ để lại, chưa ai đụng vào, cho nên thực thuận tiện. Việc ăn uống của nhân viên cục điện lực, có thể ăn tại căn tin của trường tiểu học, vô cùng tiện lợi.
Sau khi các đồng chí của cục điện lực cất xong hành lý, Lâm Dư Dư cùng nhóm người đại đội trưởng, thư ký dẫn bọn họ đi khảo sát thực địa, hiện tại mọi người đều làm rất tốt, vừa đến nơi, việc đầu tiên chính là đi khảo sát thực tế. Trong lúc khảo sát thực địa, không khỏi ghé sang vườn trái cây thôn Phạm gia, nơi nổi tiếng toàn huyện.
"Mười mấy mẫu này là vườn nho, còn mười mấy mẫu này là cây cam. Năm nay cây cam cũng có thể kết quả, đến lúc đó nếu được mùa, sẽ tặng cho cục điện lực các vị một ít, cảm tạ các vị đồng chí đã trợ giúp thôn Phạm gia chúng tôi."
Hà Quang Minh: "Không cần không cần, chúng ta đều là vì phục vụ dân chúng, sao lại khách sáo như vậy."
Lâm Dư Dư: "Vậy xem như chúng ta làm bạn bè, tự mình mời mọi người ăn quả cam, mọi người đều là bạn, liền không cần khách sáo như vậy đi?"
Có nam đồng chí của cục điện lực trêu ghẹo: "Bác sĩ Lâm nói rất đúng, theo như những lời này của bác sĩ Lâm, thân là bạn bè, chúng ta phải càng thêm nỗ lực công tác."
Mọi người ai nấy đều bật cười.
Sau khi quan sát địa hình, mọi người liền trở về ăn cơm trưa.
Nhiệm vụ nấu ăn sẽ do Lý Thu Hồng đảm nhiệm, cũng không phải thiên vị bà, mà là trải qua mấy năm "dạy dỗ" của Lâm Dư Dư, bà đối với hương vị màu sắc của món ăn có nhận thức rất sâu. Ví dụ như trứng xào cà chua, hoặc dưa leo xào trứng, hoặc là rau củ xào nước tương, lại hoặc là trứng chưng thịt bằm vân vân, ở cái niên đại này, còn chưa xuất hiện phương pháp nấu ăn giống vậy. Nhưng không thể phủ nhận, kiểu phối hợp này quả thật khiến cho người mở rộng tâm mắt, đặc biệt là trứng xào cà chua, chỉ nhìn thôi liền khiến cho người ta phát thèm.