Chương 295:
Chương 295:Chương 295:
Ôn Sùng : "Tôi ủ ấm cho em."
Lâm Dư Dư đương nhiên không khách khí.
Hai người cứ như vậy nắm tay đến Chương gia.
Chương gia chỉ có Chương Nham và Lưu Á Cầm, nghe được tiếng gõ cửa, Chương Nham ra mở cửa, thấy Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đứng ở cửa, nói thật, Chương Nham không nhận ra.
Bữa tối vô cùng hòa thuận, Chương Nham biết chuyện, ông ấy cũng không có ý đồ gì với Lâm Dư Dư và Ôn Sùng, cho nên cả một bữa cơm tôi, ông ấy đều cảm ơn Lâm Dư Dư đã chăm sóc cho Chương Long.
Ăn cơm tối xong, Chương Nham nói: "Qua mấy ngày Tết, các con cũng khó có dịp đến đây, năm nay ăn Tết ở đây đi."
Lưu Á Cầm cũng nói :"Đúng, ăn Tết ở đây đi, nhiều năm không gặp con, bây giờ mới có cơ hội.
Lâm Dư Dư: "Được, chỉ cần mẹ và chú Chương không chê là được." Cô cũng nguyện ý thay nguyên chủ ở cùng Lưu Á Cầm thêm mấy ngày.
Chương Long: "Ngày mai sẽ gọi Chương Phượng và Chương Mạnh đến, mọi người cùng nhau ăn cơm." Chương Mạnh là con trai cả.
Lâm Dư Dư: "Được, nghe lời chú Chương.”
Chẳng qua, rạng sáng ngày hôm sau, bà nội Lâm liền đến.
Cốc cốc cốc
Sáng sớm người Chương gia đang ăn sáng, đã có người tới: 'Á Cầm, Á Cầm có nhà không?”
Chương Nham : "Bên ngoài ai gọi bà à?” Đây là giọng nói mà Lưu Á Cầm không quên được, huống chí mấy năm trước sau khi con gái xuống nông thôn, bà Lâm còn đến tìm bà. Lưu Á Cầm nói với Lâm Dư Dư :"Bà con đến."
Lâm Dư Dư ngược lại không nhận ra giọng của bà nội Lâm: "Con đi mở cửa."
Lưu Á Cầm ra mở cửa, quả nhiên là bà nội Lâm, bà nội Lâm đưa cháu trai cùng tới: "Á Cầm, Dư Dư ở đây à?"
Lưu Á Cầm: "Ở đây, bác vào trong ngồi?" Thái độ của Lưu Á Cầm với bà nội Lâm cũng không tồi, bởi vì bà thấy nười sáu năm trước bà nội Lâm cũng không có bạc đãi con gái.
Bà nội Lâm nói : "Tôi không vào, tôi đi chợ mua đồ ăn, tôi đến để bảo Dư Dư, bảo giữa trưa vợ chồng chúng nó về nhà ăn cơm."
Lưu Á Cầm : "Được, tôi sẽ nói với con bé."
Bà nội Lâm: "Vậy tôi đi trước."
Lúc bà nội Lâm đi về còn suy nghĩ, mới không gặp bao lâu, Lưu Á Cầm nhìn qua lại càng ngày càng trẻ. Ngược lại, Sài thị trẻ tuổi hơn bà vậy mà lại càng ngày càng già.
Lưu Á Cầm đóng cửa lại, nói với Lâm Dư Dư: "Trưa nay con sẽ đi sao?"
Lâm Dư Dư: 'Mẹ muốn con đi sao?"
Lưu Á Cầm :'Bà con tự mình đến gọi, con vẫn nên đi, mà bất kể thế nào, bà ấy cũng nuôi con mười sáu năm, con không đi, người khác sẽ chỉ nói con vô tâm, sẽ không nói bà ấy. Hơn nữa, bà ấy cũng không thẹn với con."
Lâm Dư Dư: "Được vậy con đi."
Mặc dù quyết định ăn cơm, nhưng Lâm dư Dư cũng không muốn đến sớm, tâm sắp 11 giờ mới đi. Con gái đã gả về nhà ngoại, là khách, cũng không cần làm việc, cho nên trước giữa trưa đến là đúng lúc. Đương nhiên, sắp đến 11 giờ, vợ chông Lâm Dư Dư còn chưa đến, bà nội Lâm còn sợ bọn họ không đến, lúc này nhìn thấy bọn họ đến, mới yên tâm.
Rất nhanh đến lúc ăn cơm trưa, cha Lâm cùng Sài thị, còn có ông nội Lâm cũng tới, ông nội Lâm còn chưa về hưu, ông dự định đến khi cháu trai tốt nghiệp mới nghỉ, như vậy ông ta có thể giao việc của mình cho cháu trai. Nói đến đây, nhà họ Lâm sẽ có ba công nhân.
So sánh với hôm qua, không khí đã bớt căng thẳng đi nhiều, Sài thị khách khí với Lâm Dư Dư, cha Lâm mặc dù rất buồn bực, nhưng vẫn rót rượu cho Ôn Sùng.
Trên bàn ăn, cha Lâm suy nghĩ một chút chuyện hôm qua.
Nghĩ một chút, rồi nói :"Tiểu Ôn phải không, con làm cái gì? Trong nhà làm gì?"
Ôn Sùng : "Con làm ở đơn vị, trước mắt cha mẹ con cũng đang nghỉ hưu, năm 66 lúc vì cục diện chính trị của quốc gia, bọn họ bị phân đến nơi xa, năm nay mới được vê. Bây giờ dù được về, nhưng không được phân việc, cho nên nghỉ ở nhà."
Cha Lâm nghe xong, lúc ấy bị phân đến địa phương khác, đều là những nhà có chút vấn đề. Đương nhiên, nếu quả thật có vấn đề, nhất định sẽ chuyển xuống, cho nên vấn đề của Ôn gia cũng không tính là gì. Hơn nữa, tháng sáu cuối năm nay mới bắt đầu, rất nhiều người lục tục trở vê, cho nên cho dù trước kia có bị coi là kẻ xấu hay không, ông ta cũng không để ý."
Cha Lâm gật đầu : "Cha nghe bà nội Dư Dư nói con là người thủ đô, vậy con làm việc, Dư Dư cũng theo con đến thủ đô rồi?"