Chương 307:
Chương 307:Chương 307:
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy. Về sau nơi này chính là nhà chúng ta. Em xem phòng của mình, có vui vẻ không."
Ôn Lễ: "Cháu ở phòng nào?" Cậu không có nhiều ý tưởng với căn phòng mới, không giống như đứa nhỏ khi nhìn phòng mới sẽ vui mừng vì ở thôn Phạm gia, cậu sống cùng Lâm Dư Dư, từng trải qua cảm giác có phòng mới.
Lâm Dư Dư: "Tới, dì sẽ dẫn cháu đi."
Ôn Lễ ở phòng cho khách, cũng vô cùng lớn. Một bên là giường ngủ, một bên là giá sách, án thư, trang trí có khí phái hơn ở thôn Phạm gia. Với lại, thôn Phạm gia đều là màu trắng xanh, không có trang trí gì.
Trong phòng còn có một ít đồ chơi cho trẻ em, xếp gỗ, xe đồ chơi linh tinh.
Ôn Lễ vui mừng chạy về phía món đồ chơi: "Cháu thích phòng này." Cậu thích đồ chơi. Ở thôn Phạm gia, cậu có một cái bóng. Không phải Lâm Dư Dư không mua đồ chơi cho cậu mà lúc ấy là còn chưa hết mười năm, có vài đồ chơi không nên xuất hiện ở nông thôn. Hiện tại đã kết thúc mười năm, rất nhiêu người đều sửa lại án xử sai, thi đại học cũng khôi phục, sang năm cải cách mở ra. Hơn nữa nơi này là thủ đô nên trẻ con ở thủ đô có một ít món đồ chơi lạ cũng là bình thường.
Bên này sửa sang lại thật tốt, Ôn Sùng liền đưa mẹ Ôn trở về. Buổi tối là Lâm Dư Dư tự mình nấu ăn, Lý Thu Hồng làm đầu bếp, Lâm Dư Dư tới giúp đỡ. Ôn Sùng chăm sóc con trai, Ôn Lễ dỗ em trai chơi.
Đã hơn một tháng, đứa trẻ dần trưởng thành, không còn ngủ cả ngày như khi mới sinh ra. Bây giờ, đôi khi tinh thân còn khá tốt.
Buổi tối mọi người ăn mì sợi, trải qua nghỉ ngơi vào buổi chiều. Buổi tối, tinh thân của mọi người đều rất tốt, lúc ăn cơm còn vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm.
Ôn Sùng: "Nhà Ôn Hiền ở gần đây, trong tiểu khu bên cạnh, cách một con phố. Nếu trước khi khai giảng, em cảm thấy nhàm chán thì có thể qua nhà Ôn Hiền chơi."
Lâm Dư Dư: "Vậy khá tốt, chú Trọng cũng ở cùng với họ?"
Ôn Sùng: "Chú Trọng không đi, ông ấy ở nhà họ Ôn cả đời nên không muốn rời khỏi nhà họ Ôn. Nhưng mà ba cũng già rồi nên ở đó làm bạn với chú Trọng."
Có vài người ở một chỗ lâu liền có suy nghĩ vô cùng khác biệt, tình cảm thăng hoa sẽ vượt qua tình cảm người thân. Đương nhiên, không phải chứng minh ông ấy không quan tâm tới người thân, mà là có suy nghĩ khác biệt. Với vợ chồng Ôn Hiền thì Ôn Trọng đi hay ở vẫn không thay đổi, Trương Tiểu Nguyệt là vợ đối thủ nên tự nhiên hi vọng ông ấy sống cùng vợ chồng cô. Ôn Hiền sinh ra là để tham gia quân ngũ nên có tính cách độc lập. Mặc kệ cha anh thích cái gì thì anh đều sẽ duy trì và không ra vẻ.
Sau khi Ôn Hiền triệu hồi về thủ đô, vẫn làm cảnh sát, giống như anh được sinh ra để làm quan nhân. Công phu tốt, đậu cuộc thi cảnh sát biên chế, với lại sau lưng anh còn có mạng lưới quan hệ với Ôn Sùng.
Trương Tiểu Nguyệt không có công tác, ở nhà chăm sóc con. Cô đưa đón con đi học, nhà họ có tiền nên cuộc sống trôi qua thoải mái.
Buổi tối ngủ Ôn Sùng rất không vừa lòng: "Bên này không phải có giường em bé sao? Sao thằng bé lại ngủ ở đây?" Nhìn xem bác sĩ Lâm đang làm gì, lại đặt đứa nhỏ nằm ở giữa.
Lâm Dư Dư: "Giường lớn như vậy không phải để cho con ngủ cùng chúng ta?"
Ôn Sùng: "... Được, để con ngủ cùng chúng ta." Nhưng mà anh bế đứa nhỏ lên, thả xuống bên cạnh mình, sau đó... nằm ở giữa,'Như vậy mới đúng."
Lâm Dư Dư dở khóc dở cười: "Anh điên rồi, mau ôm con lại đây. Để ý con chưa có đắp chăn."
Ôn Sùng: "Em ôm anh một cái, ôm một cái là được." Anh không thuận theo, xoay người ôm bác sĩ Lâm. Con cái là ngoài ý muốn, vợ mới là của mình. Nhìn thằng bé ngủ, tư thế ngủ giống tiểu thiên sứ, hoàn toàn không biết cha cậu bé muốn đá cậu xuống giường.
Lâm Dư Dư cũng biết anh sẽ cố ky đứa nhỏ nên không tiếp tục kiên trì, cô nằm trong lòng ngực anh, ngực anh giống cái lò sưởi làm cô cảm thấy thật là thoải mái."Bây giờ, em chỉ nghĩ tới một chuyện. Lâm gia khẳng định sẽ biết việc Ôn Lễ trở lại thủ đô. Nếu bọn họ tìm tới cửa, em sẽ không cần khách sáo với họ đúng không?”