Chương 34:
Chương 34:Chương 34:
Lâm Dư Dư rót nước, cũng không đưa luôn cho thằng bé, mà để sang bên cạnh: "Có chén lớn hơn không? Bát đựng canh cũng được."
Tiểu Ôn Lễ lại đi lấy cái bát to đựng canh.
Lâm Dư Dư đổ đầy nước vào bát đựng canh: "Nếu em khát nước, thì uống nước sôi ở bát đựng canh này, không được uống nước lã, nếu uống sẽ sinh bệnh, sinh bệnh sẽ phải tiêu tiên, em hiểu không?"
Tiểu Ôn Lễ gật đầu: "Chị, em biết rồi."
Lâm Dư Dư: "Thật ngoan, em ăn cơm tối chưa?"
Tiểu Ôn Lễ ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Em ăn rồi, em tự làm."
Lâm Dư Dư nhìn thằng bé, lúc chuyện xảy ra Tiểu Ôn Lễ mới 6 tuổi, xuyên thư hai năm, hẳn là đã 8 tuổi, nhưng nhìn thân thể thằng bé, trông giống bộ dáng 5,6 tuổi. Nếu là đứa nhỏ 5,6 tuổi bình thường, sẽ không tự mình nấu cơm, nhưng Tiểu Ôn Lễ 8 tuổi đương nhiên sẽ thông minh hơn, cũng hiểu chuyện, trưởng thành hơn những đứa trẻ đó.
Nghĩ đến đây, Lâm Dư Dư lại đau lòng: "Em buổi tối làm cái gì ăn?"
Tiểu Ôn Lễ: "Luộc khoai lang." có chút xấu hổ, trong nhà không có đồ ăn ngon.
Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ thật lợi hại, chị cũng không biết luộc khoai đâu, buổi sáng ngày mai chị lại tới đây, em dạy chị cách luộc khoai được không?”
Tiểu Ôn Lễ: "Có thể, em sẽ làm được."
Lâm Dư Dư ngồi đó nửa giờ, chờ Lý Thu Hồng uống nước xong rồi đi ngủ, cô mới rời đi, trước khi đi, cô dặn Tiểu Ôn Lễ phải khoá cửa thật kỹ.
Tiểu Ôn Lễ đưa cô tới cửa, đột nhiên gọi: "Chị. ."
Lâm Dư Dư: "Sao vậy?" Tiểu Ôn Lễ: "Chị, em nhớ rõ em có cô, cô của em cũng tên là Lâm Dư Dư" Vừa rồi lúc chị nói tên của mình với bà nội, thằng bé cũng nghe thấy, tuy thằng bé không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng thằng bé vẫn nhớ rõ tên của cô.
Một giây kia, Lâm Dư Dư không biết hình dung tâm trạng của mình thế nào, cô cũng không biết nên nói với Tiểu Ôn Lễ thế nào, cô chính là cô của thằng bé. Nhưng, cô không thể nói cho Tiểu Ôn Lễ, bởi vì vạn nhất nếu Tiểu Ôn Lễ buột miệng nói ra, mọi chuyện sẽ không tốt lắm. Nhưng, Lâm Dư Dư ngồi xổm xuống, nhìn thẳng thằng bé: "Vậy về sau, em gọi chị là cô. Được không?"
Đôi mắt Tiểu Ôn Lễ sáng rực lên, lấp lánh nhìn Lâm Dư Dư: "Có thể ạ?"
Lâm Dư Dư: "Có thể, nhưng mà em phải đợi mấy ngày nữa nhé."
Tiểu Ôn Lễ: "Được ạ."
Lâm Dư Dư duỗi ngón út ra: "Nghéo tay thắt cổ, một trăm năm cũng không được lừa."
Đứa nhỏ đôi khi còn coi trọng lời hứa hơn là người lớn, đặc biệt sau khi đã nghéo tay.
Thời gian Lâm Dư Dư ở nhà Lý Thu Hồng hơi lâu, lại gánh nước trở về ký túc xá, đã muộn, chờ cô nấu nước xong rồi đi tắm, Trần Kiều đã đi ngủ. Nhưng động tác cô cũng rất nhẹ, không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Trần Kiều.
Cả buổi tối nay, Lâm Dư Dư nằm trên giường nhưng không ngủ được, cô nhớ lại thời điểm mạt thế diễn ra, nhớ lại sau khi mạt thế cô một người cô đơn, lạnh lẽo, cô càng nghĩ lại càng không ngủ được.
Lâm Dư Dư nằm trằn trọc trên giường đến khi trời rạng sáng vẫn không ngủ được. Trời sáng, cô liền rời giường, đi giặt bộ quân áo hôm qua đã thay, sau đó xách rổ ra ngoài, trong rổ đựng trứng gà, đường đỏ, thuốc bắc và củ nhân sâm 15 năm chưa bán.
Lúc Lâm Dư Dư đến nhà Lý Thu Hồng, cửa nhà vẫn đóng. Lý Thu Hồng lớn tuổi, sức khoẻ cũng không tốt, không thể dậy. Tiểu Ôn Lễ còn nhỏ, đương nhiên cũng không thể dậy sớm.
Lâm Dư Dư gõ cửa: "Tiểu Ôn Lễ... Tiểu Ôn Lễ nên dậy rồi."
Tiểu Ôn Lễ còn đang nằm mơ màng, nghe thấy có người gọi, thằng bé dụi mắt, xuống giường, sau đó đi giày chạy ra, khi nhìn thấy người đến là Lâm Dư Dự, liền mừng rỡ hô lên: "Chị, chị đã đến rồi." Nói xong, còn cố gắng mở to hai mắt, tranh thủ mở to mắt nhất có thể, xem ra thằng bé hôm qua ngủ không ngon, hôm nay còn không mở được mắt.
Lâm Dư Dư: "Đúng rồi, chị muốn mượn phòng bếp nhà em một chút, có thể không? Chị còn muốn thỉnh giáo cách luộc khoai lang của em nữa."
Tiểu Ôn Lễ: "Chị mau đến đây."