Chương 44:
Chương 44:Chương 44:
Lâm Dư Dư ở thôn Phạm gia sau khi đút cho Lý Thu Hồng hai bát thuốc, Lý Thu Hồng liền cảm thấy toàn thân được hồi sức. Bà bị bệnh hơn một tháng không hề uống thuốc, giờ vừa uống vào liền thấy hiệu quả rõ rệt. Vậy nên, đối với việc Lâm Dư Dư hiểu dược lý, biết khám bệnh, hái thuốc, Lý Thu Hồng đã được đích thân trải nghiệm nên tin tưởng một trăm phần trăm.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Dư Dư đã rời giường. Nghĩ tới hôm trước được ngủ an ổn nên Lâm Dư Dư cũng thả lỏng, đêm qua vào giấc rất nhanh, ngủ cũng sâu giấc. Nhưng ngủ sâu không có nghĩa là cô không có lòng cảnh giác. Ở mạt thế hai năm, cô đã được hình thành tinh thần cảnh giác cao độ, dù thế giới này hòa bình nhưng thói quen luôn cảnh giác không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
Lúc Lâm Dư Dư rời giường thì nhóm thanh niên trí thức cũng đều thức giấc rồi.
Trân Kiều thấy Lâm Dư Dư đã dậy, tò mò hỏi: 'Lâm Dư Dư, hôm nay cô cũng không đi làm à?”
Lâm Dư Dư: 'Ừ, tôi vẫn chưa khỏe lắm."
Trân Kiều a một tiếng: 'Không khỏe mà vẫn đi hái thuốc cho người khác các kiểu được cơ à? Hay là giả vờ thế để không phải làm việc?"
Lâm Dư Dư cười cười, rất ôn hòa cũng rất bình tĩnh hỏi lại: "Vậy ý cô là, tôi không khỏe nên chỉ có thể nằm đây nghỉ ngơi, sau đó cô sẽ giặt giũ nấu cơm cho tôi?"
Giọng điệu lúc này quá mức ôn hòa làm Trần Kiêu nghe xong càng thêm tức giận: "Cô giả bệnh để trốn việc còn muốn tôi giặt giũ nấu cơm cho cô á, cô có biết xấu hổ không hả?"
Lâm Dư Dư tỏ vẻ bị tổn thương, tuy cô không biết diễn kịch nhưng cố tình tỏ ra khoa trương thì vẫn biết: "Trân Kiều, sao cô lại nói tôi như vậy, tôi bị bệnh có chứng nhận của bác sĩ đàng hoàng, ý cô là bác sĩ làm giả chẩn đoán? Hay ý cô là tôi nên làm việc thay vì đi hái thuốc cho thím Lý, cô muốn tôi nhìn thím Lý bệnh đến chết sao?"
Trần Kiều: "Cô..."
Lâm Dư Dư cắt ngang: "Trần Kiều, đây là mạng người đó, sao cô lại không có tí thiện tâm nào thế?" Lâm Dư Dư nghĩ thầm, nếu là lúc cô đọc tiểu thuyết đọc được mấy lời này thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Cầm di động cười phun ra.
Trần Kiều: "Cô... Tôi không có, tôi không có ý này."
Lâm Dư Dư nghe vậy, càng thêm bi thương: "Tôi hiểu mà, bởi vì cô có hiêm khích với Yến Tử, thấy tôi thân với Yến Tử nên cô ép Yến Tử đi rồi lại muốn ép tôi đi nữa, muốn một mình chiếm một gian phòng phải không? Nếu đã như vậy, tôi thành toàn cho cô là được, tôi đi..." Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, chạy ra phòng.
Lâm Yến mượn cớ này dọn đi, cô cũng có thể mượn cớ này dọn đi rồi.
Lúc này nhóm thanh niên trí thức đều đã rời giường, cũng nghe được tiếng Lâm Dư Dư và Trần Kiều bên này. Ai cũng biết Lâm Dư Dư tốt tính, Trần Kiều chỉ cần có chút lý lẽ là không chịu buông tha người khác, hai người mà cãi nhau thì mọi người đều cho là Trân Kiều sai.
Trân Hà chạy tới: "Làm sao vậy? Các mới sáng tinh mơ mà hai người có chuyện gì đấy?"
Lâm Dư Dư đang chạy ra cửa liên đụng phải Trân Hà, cô nói: "Chị Trần, em... Tính tình em không được tốt, có lẽ không thể chung sống với Trần Kiều nữa, dù sao Yến Tử cũng dọn đi rồi, em cũng tính dọn đi, em đi báo với đại đội trưởng một tiếng."
Trần Hà giữ chặt cô: "Em... Mọi người đều là thanh niên trí thức, có gì thì từ từ nói, em việc gì phải vậy." Nói tính cách của Lâm Dư Dư không tốt thì cô thật sự không tin được, cô ấy nói vậy chắc chắn là vì chừa đường lui cho Trân Kiều. Nói cũng phải, nếu Lâm Dư Dư cãi nhau với người khác thì Trần Kiều khẳng định cũng sẽ nghĩ giống Trần Hà, nhưng vấn đề là, hiện tại người chịu thiệt là cô ta. Trần Kiều vừa nghe Lâm Dư Dư nói vậy liền bộc phát: "Chị Trần, chính cô ta tự bảo tính cách mình không tốt rồi đó, cô ta muốn dọn đi thì cứ cho cô ta đi. Lâm Yến không ở đây, cô ta cũng không ở nổi nữa, còn cố tìm cho mình cái cớ làm gì? Lại nói, hôm qua cô ta còn lên núi được, khỏe thế cơ mà. Đã khỏe rồi vẫn muốn xin nghỉ, đây là muốn làm hỏng thanh danh của thanh niên trí thức chúng ta. Dọn đi sớm cũng tốt, đỡ liên lụy đến người khác."