Chương 60:
Chương 60:Chương 60:
Thật ra Lý Thu Hồng không muốn uống canh gà. Bà sinh bệnh một tháng, còn chưa thể ăn đồ dầu mỡ nên bà chỉ ăn một ít củ cải. Tuy củ cải cũng có dầu nhưng không nhiều bằng canh gà.
Tiểu Ôn Lễ sướng nhất, Lâm Dư Dư xé da gà xuống rồi lấy thịt bỏ vào chén của cậu. Nhưng mà cô cũng không để cậu ăn nhiều, ăn no căng sẽ không tốt. Còn mỗi mình Lâm Dư Dư thì ngược lại, cô ăn da gà đã bị xé xuống. Ăn da gà có thể dưỡng da, làm giảm lão hóa da nên Lâm Dư Dư rất thích ăn. Đương nhiên, hàm lượng mỡ cao nên cô không thể ăn nhiều. Nhưng mà với thời đại này thì muốn ăn nhiều cũng là ước mơ.
Sau khi ăn xong, Trần Hà và Lâm Yến vô cùng cao hứng trở về, Lâm Dư Dư thu dọn nhà bếp. Lúc canh gà đang sôi thì Lâm Dư Dư múc ra một cái chén nhỏ, cô định sẽ nấu cháo vào ngày mai nhưng mà lúc rửa chén thì phát hiện không tốt. Đó là cô vô cùng khó rửa sạch dầu mỡ nên Lâm Dư Dư đi xuống bếp lấy một ít tro trong bếp lò bôi vào chén. Cô rửa một hồi thì dầu mỡ không còn, vô cùng sạch sẽ.
Tiểu Ôn Lễ: "Oa, cái này có thể rửa chén sao? Thật là sạch sẽ."
Lâm Dư Dư: "Mấy chất thải này dùng rửa bát vô cùng sạch"
Tiểu Ôn Lễ: "Đúng vậy, mỗi tội dùng thật nhiều nước. Nước lại sắp hết."
Lâm Dư Dư: "Vậy chờ lát nữa chị đi gánh nước, em có muốn đi theo không?"
Tiểu Ôn Lễ: "Muốn ạ."
Lâm Dư Dư đi gánh nước, Tiểu Ôn Lễ cầm thùng gỗ nhỏ để múc nước theo. Thùng gỗ thật sự nhỏ, bởi vì muốn múc nước trong giếng mà thùng quá to thì không thể kéo lên được. Cho nên, Tiểu Ôn Lễ cầm cũng không cảm thấy cố sức. Bọn họ gánh nước trở về, nhìn thấy đại đội trưởng ở trong sân. Đại đội trưởng thấy cô đến liền hỏi: "Lâm thanh niên trí thức, hôm nay chuyện ở tòa soạn báo thế nào rồi?" Lâm Dư Dư: "Tôi gửi bản thảo lên tòa soạn báo rồi. Tôi còn thấy người giống như lãnh đạo của báo soạn báo, khả năng được đăng báo là rất lớn." Cô nói hết mọi chuyện xảy ra hôm nay."Nhưng mà có thể là do tôi nghĩ nhiều."
Đại đội trưởng nghe xong trong lòng cao hứng: "Dự đoán của cô có khả năng đúng. Nếu như không phải là lãnh đạo của tòa soạn báo thì sao nói những lời đó? Ôi trời, đứa nhỏ này, người ta kêu cô làm trong tòa soạn báo mà cô lại không đi. Học sinh cấp ba như cô ở đây thật là lãng phí tài năng."
Không phải là lãng phí sao? Thanh niên trí thức ghét bỏ nơi này. Thôn dân ghét bỏ thanh niên trí thức. Cho nên đây là đang chán ghét nhau.
Lâm Dư Dư cười cười, có lẽ người ta chỉ nói khách sáo thôi? Hơn nữa, cô còn phải chăm sóc Tiểu Ôn Lễ, nếu cô lên huyện thì không có lý do để mang Tiểu Ôn Lễ theo.
Hai ngày sau, mỗi ngày Lâm Dư Dư đều lên núi hái thuốc. Cô còn dẫn Tiểu Ôn Lễ theo, nhưng khi biết Tiểu Ôn Lễ muốn cắt cỏ thì cô không yên tâm. Tuy nhiên, cô không có lý do gì để từ chối việc Tiểu Ôn Lễ cắt cỏ nên tự mình làm.
Hơn nữa, đứa nhỏ dựa vào năng lực để lao động cũng giúp cậu rèn luyện cơ thể. Cho nên, Lâm Dư Dư mang cậu theo, cô hái thuốc, còn cậu thì cắt cỏ cho heo, khá tốt.
Buổi sáng hôm nay, sau khi hai người rời giường thì ăn một quả trứng luộc, uống chén cháo khoai lang rồi đi trên núi. Nửa con gà còn dư lại trong nhà thì để hôm sau ăn nên cô có hai ngày không phải ăn chay. Lâm Dư Dư bắt đầu suy nghĩ dùng dị năng quan sát vị trí của động vật hoang dã.
Không thể không nói, dị năng hệ thực vật thật sự dùng khá tốt vì cô có thể lợi dụng tin tức mà thực vật truyền lại, mà những tin tức này chỉ có cô biết rõ.
Phát hiện ra động vật hoang dã, Lâm Dư Dư liên nhắm vào thỏ rừng. Cô cố ý mang Tiểu Ôn Lễ qua bên kia cắt cỏ phấn heo. Sau đó, cô lặng lẽ thúc giục thực vật trói chân thỏ rừng lại. Sau đó cô mới nói: "Ôi trời, Tiểu Ôn Lễ mau xem, là thỏ rừng. Tiểu Ôn Lễ cũng thấy được: "Oa, có thể ăn thịt."