Chương 71:
Chương 71:Chương 71:
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng." Cô thận trọng ôm hai cuốn sổ tay, đây là vật vô cùng trân quý, thây có thể đưa cái này cho cô xem, có thể thấy được trí tuệ cùng phẩm hạnh của thầy.
"Xin thầy yên tâm, em sẽ chép lại cẩn thận."
Trương Hoành Quốc gật gật đầu: "Được, em đi vê trước đi, ngày mai 8 giờ, không được quên."
Lâm Dư Dư bỏ sách vào trong túi: "Tạm biệt thây."
Đi ra ngoài, thấy chỉ còn có một mình đại đội trưởng, vị đại đội trưởng kia đã không thấy đâu, nói vậy có lẽ đã cùng Trương Mân rời đi rồi.'Đại đội trưởng, tôi còn muốn đi mua một vài cuốn vở và bút."
Đại đội trưởng: "Chúng ta đi Cung Tiêu Xã."
Cung Tiêu Xã của trấn trên kỳ thật cũng không nhỏ, bởi vì toàn bộ công xã có rất nhiều đại đội sản xuất, đều tới nơi này mua đồ vật. Lâm Dư Dư mua vở, chỉ là lúc lựa chọn bút có chút khó khăn, nơi này không có bút bi, bút chì tự nhiên là không được, cho nên phải mua bút máy và mực nước, nhưng Cung Tiêu Xã của thị trấn không có bút máy và mực nước a.
Vì thế đại đội trưởng nói: 'Ðể Phạm A Ngưu chở cô đi trong huyện mua, tôi về đại đội trước.'
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Cảm ơn đại đội trưởng, vất vả đại đội trưởng phải đi đi về vê như vậy." Nơi này đi đến huyện thành khá xa, về đại đội sẽ gân một chút, cho nên chỉ có thể để đại đội trưởng đi trở về.
Lúc đến huyện thành, đã là giữa trưa, trong tay Lâm Dư Dư còn có phiếu gạo hai cân , cho nên quyết định đi tiệm cơm quốc doanh ăn bât mì, bằng không sau khi mua bút máy cùng mực nước lại về trong đội, đến lúc đó đã là buổi chiều, cô đói bụng thì thôi không sao, Phạm A Ngưu vất vả lái xe bò chở cô tới đâu, cũng không thể để cho người ta đói bụng a.
Lâm Dư Dư: "Chú, làm phiên chú mấy ngày nay luôn chở cháu chạy vào huyện, cháu mời chú vào trong ăn chén mì."
Phạm A Ngưu ngăn lại rồi nói: 'Không cần không cần, nghề của chú là trông bò, đây là việc chú nên làm, thanh niên trí thức Lâm, cháu đừng có khách sáo như vậy."
Lâm Dư Dư: "Chú cũng đừng khách sáo với cháu, chúng ta ăn một chén mì chay, xem như chúc mừng cháu hôm nay thi đậu, sau này cháu đi thực tập ở sở y tế của thị trấn, khả năng cao sẽ phải ngồi xe bò, đến lúc đó còn muốn làm phiền chú đâu, nếu chú khách sáo với cháu, đến lúc đó cháu cũng ngại làm phiền chú."
Phạm A Ngưu vẫn là không nghĩ đi, ông ngại ăn chực của người ta.
Lâm Dư Dư lại nói: "Chú, ta một người thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở đại đội không thân không thích, về sau còn muốn nhờ ngài cùng thím chăm sóc ta nhiều hơn đâu, không thể thiếu việc phiền toái tình tìm ngài cùng thím."
Phạm A Ngưu biết, đây là thanh niên trí thức Lâm nói lời dễ nghe mà thôi. Ông suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói không lại Lâm Dư Dư đành đồng ý. Bất quá ông cũng không muốn chiếm tiện nghi của Lâm Dư Dư, quyết định sau khi về nhà đưa chút rau dưa cho Lâm Dư Dư. Thanh niên trí thức mới vừa xuống nông thôn, cho dù có phân đất nhưng một đoàn người thì được bao nhiêu rau.
Vào tiệm cơm quốc doanh, người không nhiều lắm. Tuy hiện tại đã đến giờ ăn cơm trưa, nhưng so với thời gian tan tâm của một vài nhà xưởng, bọn họ vẫn đến sớm vài phút. Lại nói, người ở cái niên đại này nếu không phải muốn mời người ăn cơm để nhờ chuyện, cũng sẽ không bỏ được tiền để tới ăn cơm tiệm cơm quốc doanh, bởi vì mắc a.
Lâm Dư Dư cùng Phạm A Ngưu lựa chọn ngồi một góc, cô sợ Phạm A Ngưu không được tự nhiên, cho nên ngồi ở trong góc khá tốt. Bất quá bàn bên cạnh cũng có người, có hai người đàn ông ngồi đó, xem cách ăn mặc của bọn họ, trong đó một người mặc cảnh phục, một người khác tuy không mặc cảnh phục, nhưng xem quần áo của họ cũng biết điều kiện kinh tế của người này không tồi.
Lâm Dư Dư: "Chú, chú ngồi, cháu đi mua mì."
Phạm A Ngưu có chút không được tự nhiên nói: “Ai, Được."
Lâm Dư Dư động tác cũng mau, cô gọi hai phân mì dưa muối lớn, liền cầm tờ biên lai tới chờ. Trong lúc chờ, nghe được cuộc trò chuyện của hai người bên cạnh.