Chương 78:
Chương 78:Chương 78:
Sau khi Lâm Dư Dư trao đổi xong xuôi với đại đội trưởng rồi, liền dẫn Tiểu Ôn Lễ rời đi. Trở lại nhà họ Lý, cô nói chuyện này cho Lý Thu Hồng nghe. Lý Thu Hồng nói: "Nuôi heo, cần thiết nuôi, chuông heo của nhà chúng ta có thể nuôi được hai con." Heo chính là thịt a, nếu có thể nhà ai mà không nghĩ nuôi?
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dư Dư rời giường, ăn hai chén canh khoai lang cùng một quả trứng luộc, liền lên đường đi sở y tế ở trấn trên. Cô đến tương đối sớm, Trương Hoành Quốc còn chưa có tới, cho nên cô tự mình tìm chỗ tiếp tục chép lại cuốn bút ký của Trương Hoành Quốc, một lát sau, Trương Hoành Quốc tới.
Lâm Dư Dư: "Thầy"
Trương Hoành Quốc: "Đang xem bút ký a?" Vừa nói vừa mở cửa văn phòng,'Vào đi"
"Đúng vậy, trước mắt em muốn đọc hiểu cuốn bút ký này của thầy." Lâm Dư Dư theo Trương Hoành Quốc đi vào văn phòng,'Thầy, trước kia có người nói, một chữ là thây nửa chữ cũng là thây em đi theo ngài để học tập, ngài là thầy của ta, là trưởng bối của em, em là hẳn nên mời thầy ăn cơm. Nhưng em là thanh niên trí thức, nhà cũng không ở nơi này, cho nên cũng không tiện mời thầy dùng bữa, ta... Em liên mời thầy ăn cái đùi gà." Cô từ trong túi lấy ra một cái đùi gà rừng, sau đó có chút thẹn thùng, đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.
Lại nói tiếp, Lâm Dư Dư cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, việc tặng quà cho thầy cô, đời trước cô chưa từng làm qua. Hiện tại làm việc này, xác thật có chút ngượng ngùng.
Trương Hoành Quốc nhìn nhìn, cho một cái đùi gà sống, còn rất lớn. Nhưng ông cũng không mở miệng từ chối, cô gái nhỏ nhà người ta đưa cái đùi gà thôi cũng đỏ hết cả mặt, hơn nữa ông đích xác là không ràng buộc mà dạy dỗ cô, ăn một cái đùi gà của cô cũng sẽ không bị người ta nói cái gì. Ở niên đại này, chuyện thu nhận học sinh này, trong nhà học sinh đưa chút lễ cũng có.
Trương Hoành Quốc: "Thầy trò cũng là người một nhà, giữa trưa em liên đi nhà thây ăn cơm đi, để cho vợ của thây em làm một nồi đùi gà kho tàu, trình độ nấu ăn của bà ấy là tuyệt nhất."
Lâm Dư Dư biết ý tứ của Trương Hoành Quốc: "Cảm ơn thầy, em đây liền không khách khí." Cô đưa một cái đùi gà, Trương Hoành Quốc mời cô ăn cơm, một phương thức kết giao thực bình thường.
Thời gian tiếp theo, Lâm Dư Dư ngồi sao chép bút ký và xem bút ký. Có người bệnh tới, cô liền ở bên cạnh xem Trương Hoành Quốc khám bệnh, lúc không có người bệnh, cô liền xem bút ký. Rốt cuộc thời gian thực tập chỉ có hai tháng, nếu giống như đến trường đi học, từ con số không bắt đầu thì đó là điều không có khả năng.
Rất nhanh liền tới giữa trưa, Trương Hoành Quốc dẫn Lâm Dư Dư về nhà. Vợ Trương Hoành Quốc là một người phụ nữ phi thường ôn nhu và cũng thực thích cười, lúc ăn cơm, hai đứa con trai của Trương Hoành Quốc, một cậu 12 tuổi và một cậu 8 tuổi đã tan học về nhà, cộng thêm Lâm Dư Dư, một bàn năm người, bữa cơm phi thường vui vẻ. Thời điểm nói chuyện phiếm, mặc kệ bọn họ nói về việc gì, Lâm Dư Dư đều có thể trò chuyện với nhau, sau một bữa cơm, một nhà bốn người họ Trương có ấn tượng vô cùng tốt đối với Lâm Dư Dư.
Buổi sáng qua thật mau, buổi chiều liên có chút chậm, bởi vì thời gian buổi chiều dài hơn. Hơn nữa không có người bệnh, cho nên cả một buổi chiều, Lâm Dư Dư vẫn luôn ngồi xem bút ký, xem bệnh lịch.
Nhoáng cái ba ngày thực tập cứ như vậy mà trôi qua.
Buổi sáng hôm nay, lúc Lâm Dư Dư đến sở y tế, gặp được Trương Mân.
Lâm Dư Dư tới thực tập ba ngày, vẫn luôn không có cơ hội gặp Trương Mân, khó được hôm nay gặp mặt."Xin chào, tôi gọi là Lâm Dư Dư, lúc trước cũng không có cơ hội gặp mặt ngươi." Trương Mân cũng không phải là thanh niên trí thức, mà là người địa phương, cô hiểu biết dược liệu là bởi vì ông ngoại cô là thầy lang, từ nhỏ cô liền yêu thích cái này, cho nên thường xuyên ở lại nhà bà ngoại, đi theo ông ngoại học tập. Trương Mân nhìn thấy Lâm Dư Dư cũng thật vui vẻ: "Đúng vậy, mấy ngày nay đi căn tin ăn cơm đều không thấy cô."