Chương 87:
Chương 87:Chương 87:
"Đại đội sản xuất thôn Phạm gia dưới công xã Hồng Tinh có một người phụ nữ tên là Lý Thu Hồng. Bà ấy nhặt được một đứa nhỏ trên đường lên núi, lúc ấy đứa nhỏ này sốt cao. Bà ấy đưa đứa nhỏ đến chỗ bác sĩ, sau khi đứa nhỏ hạ sốt thì bà ấy đưa thằng bé đến đồn công an báo án. Lúc đó, đứa nhỏ còn nhỏ, cảnh sát hỏi vài chuyện về mình thì thằng bé nói không nhớ rõ. Cậu bé chỉ nói mình tên Lâm Ôn Lễ, ba mẹ tên là gì thì cảnh sát không nhớ. Tuy nhiên, cảnh sát nhớ rõ ba cậu bé họ Lâm và mẹ họ Ôn, bởi vì đúng lúc đứng phía trước hai chữ Lâm Ôn Lễ."
"Cảnh sát kia nói với tôi là thật ra trước đó, đứa nhỏ có nói ra địa chỉ gia đình, số điện thoại của ba nhưng họ không tra ra được địa chỉ gia đình. Số điện thoại hơi nhiều nên họ nghĩ là tới việc đứa nhỏ còn nhỏ, có khả năng không nhớ rõ. Do đó họ cũng không ghi chép lại, sau khi đồn công an tiếp án thì đứa nhỏ liên đi theo Lý Thu Hồng nhặt được trở về nông thôn."
"Qua một tháng, đồn công an không có tìm được người nhà của đứa nhỏ mà đứa nhỏ cần người nuôi nấng. Lúc ấy có không ít người muốn nuôi nấng đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ lựa chọn Lý Thu Hồng. Lý Thu Hồng mất chồng khi bà ấy còn trẻ, có một đứa con trai duy nhất, hai mẹ con họ đều là người lao động. Tuy cuộc sống nông thôn cực khổ nhưng hai mẹ con đều là người chăm chỉ nên, cuộc sống trôi qua không tệ nhà mới của họ vừa xây xong không lâu, chuẩn bị làm mai cho con trai thì nó qua đời. Cho nên, bà ấy nhặt được thằng bé là do trở về từ chỗ mộ của con trai bà."
"Sau đó, cảnh sát đồn công an của công xã Hồng Tinh còn đi xem xét tình huống. Họ lo đứa nhỏ sống không tốt, nhưng mà bà ấy là người leo đơn nên chăm sóc đứa nhỏ vô cùng tốt. Bởi vì trong nhà không thiếu ăn nên tuy đồ ăn thô ráp đứa nhỏ được nuôi không tệ lắm."
"Đương nhiên, đó đều là tư liệu của hai năm trước. Sau đó, đồn công an của công xã Hồng Tinh không tiếp tục điều tra nữa." Ôn Hiền nghe xong, vừa kích động vừa thấy may mắn, cũng may là người lương thiện nhặt được Tiểu Ôn Lễ, bằng không thì Tiểu Ôn Lễ châc cũng không còn sống.
Thật ra, Tiểu Ôn Lễ không còn sống. Nếu Tiểu Ôn Lễ không chết thì sao bọn buôn người lại vứt bỏ nó ở đó. Nó là đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu có thể bán được rất nhiều tiền nha.
Thì ra, Tiểu Ôn Lễ đã chết trên đường, sốt cao đến hỏng đầu nhưng cơ thể còn chưa phân hủy thì Tiểu Ôn Lễ tới. Cho nên, lúc Lý Thu Hồng nhặt được Tiểu Ôn Lễ thì cơ thể thằng bé vẫn đang sốt cao.
Ôn Hiền: "Chờ lát nữa tôi liền đến thôn Phạm gia, nhưng tôi không muốn để người nhà họ Lý biết nên tôi muốn điều tra tình huống ở bên đó trước."
Tiên Quân: "Tôi lái xe đưa anh đi."
Ôn Hiền: "Cảm ơn anh."
Tiền Quân: "Không cần khách khí."
Tiền Quân lái xe chở Ôn Hiền đi thôn Phạm gia nhưng Lâm Dư Dư đã dẫn Tiểu Ôn Lễ lên huyện. Từ thôn Phạm gia đến huyện khá xa, trời còn tối om là phải rời giường rồi gấp rút lên đường.
Lâm Dư Dư cõng bao vải, nắm tay Tiểu Ôn Lễ. Buổi sáng, thằng bé ăn một chén cháo khoai lang, một cái trứng luộc. Bây giờ, trong miệng ngậm kẹo trái trái cây, đôi mắt trong trẻo tràn đầy tò mò. Thằng bé chưa từng lên huyện mà chỉ nghe những những đứa trẻ khác nói qua, bây giờ được nên đương nhiên là kích động rồi.
Mấy đứa trẻ nói, không đi lên huyện là đồ nhà quê, không có kiến.
Lần này, người lên huyện không nhiều lắm nhưng cũng có mấy cái thanh niên trí thức, Lâm Yến là một trong những người đó. Mỗi tháng, cô ấy đều đi một lần, gửi thư về nhà. Sau đó, cô nhìn xem có đồ ăn ngon không.
Lâm Yến đã vài ngày không thấy Lâm Dư Dư, mỗi ngày sáng sớm Lâm Dư Dư đều đi thực tập ban ngày lại ở trong sở. Chờ lúc cô trở về thì Lâm Yến đã tan tâm, làm cả một ngày cũng khiến Lâm Yến mệt muốn chết rồi nên cô ấy không có tiếp tục tới tìm Lâm Dư Dư. Vì vậy, mấy ngày liên hai người không gặp nhau.