Khuôn mặt Chu Triều Sinh càng thêm xanh, giật lại cuốn sổ ghi chép bệnh trạng về: “Không cho phép xem!”
Lâm Uyển không trả lại cho anh ta, chỉ vào một tờ trong đó nói: “Bác sĩ Chu, chỗ anh đánh dấu chấm hỏi này, theo tôi thấy thì người đó bị viêm ruột thừa, anh phải bảo anh ta lên huyện mổ đi nếu không cứ tái đi tái lại thì rất phiền.”
Bệnh trạng viêm ruột thừa rất dễ nhận ra, bác sĩ Chu viết rất đúng nhưng cuối cùng bệnh nhân chỉ cầm thuốc tiêu viêm rồi đi về.
Chu Triều Sinh hét lên: “Anh ta không đi thì tôi biết làm thế nào?”
Anh ta thật sự muốn đuổi quách Lâm Uyển đi cho rồi, để cô đi đâu đó hóng mát đi.
Lúc đang cãi nhau, người phụ nữ kia ôm đứa bé đang cười vui vẻ đi vào, nhà của người phụ nữ đó ở rất gần đây.
“Uyển Uyển, phương thuốc bằng hoa đó của em thật hữu dụng, vừa dùng là thằng bé ngừng khóc ngay.” cô ấy lại nói lời cảm ơn với Chu Triều Sinh: “Cảm ơn thuốc bột của bác sĩ Chu.”
Chu Triều Sinh trừng mắt nhìn Lâm Uyển, giống như nhìn một người không phải là cô vậy: “Người đàn ông của cô đưa cô đến bệnh viện học bổ túc rồi?”
Lâm Uyển cười đến đôi mắt cong cong, có chút đắc ý nói: “Làm gì có, tôi thật sự là bác sĩ thôn, thuộc nhóm người tự học ấy.”
…
Nói xong Lâm Uyển cười híp mắt nhìn Chu Triều Sinh.
Cô biết con người Chu Triều Sinh có chút khinh người, kiêu ngạo tự cao, không dễ làm thân. Nhưng người này cũng có ưu điểm, anh ta cười nhạo trước mặt người ta, sẽ không làm chuyện xấu sau lưng, hơn nữa chuyện nào ra chuyện nấy, không làm ảnh hưởng đến người khác.
Ví dụ như anh ta cười nhạo nguyên chủ đi cửa sau, không học hành nghiêm chỉnh thì cũng không cười nhạo cô mơ tưởng hão huyền gả cho học sinh cấp 3 như Lục Chính Kỳ giống những người khác. Dù cho bây giờ cô bị đào hôn phải gả cho Lục Chính Đình thì Chu Triều Sinh cũng chưa từng cười nhạo một câu.
Vì thế mà ấn tượng của Lâm Uyển về anh ta cũng không xấu.
Nếu như cô đã lấy được công việc đến tay, như vậy ở trong thôn nhà mẹ đẻ cũng cần có một bác sĩ giúp đỡ, cô cảm thấy con người của Chu Triều Sinh rất thích hợp.
Mặc dù Chu Triều Sinh cười nhạo cô, rất muốn đuổi cô đi, nhưng cũng không nói mấy câu thô tục kiểu cô cút đi. Trái lại còn tranh luận với Lâm Uyển về hồ sơ bệnh án của xã viên.
Nếu như là thực tế lâm sàng, lúc này Lâm Uyển còn chưa dám đánh cược, lý luận suông mà. Bây giờ cô có chỗ dựa vững chắc như núi là 999, còn có bách khoa toàn thư về đông tây y kết hợp, đương nhiên là giỏi hơn bác sĩ chân trần như Chu Triều Sinh rồi.
Chu Triều Sinh không nghĩ đến Lâm Uyển lại hiểu biết nhiều như thế, các triệu chứng của bệnh, loại thuốc phù hợp với từng bệnh vân vân. Thế mà cô lại nắm rõ như lòng bàn tay!
Điều này không khoa học!
Anh ta càng không phục lại càng muốn gây khó dễ cho Lâm Uyển. Kết quả là càng thêm ngạc nhiên, nhìn Lâm Uyển như nhìn kỳ nhân vậy.
Cuối cùng, phòng y tế tu tập một đống người già trẻ nhỏ không phải xuống ruộng. Bọn họ chăm chú nhìn bác sĩ Chu và bác sĩ Lâm so tài.
“Hai bác sĩ, bây giờ đầu tôi đau lắm, hai người chữa trị giùm tôi với.” Một bà lão chen vào, bóp trán đến nỗi đỏ lên, luôn miệng kêu ôi chao.
Chu Triều Sinh: “Bà Lưu, bà đau đầu như thế, mua thuốc giảm đau là được rồi.”
Bà Lưu đưa tay lên ôm đầu, hữu khí vô lực nói: “Cháu gái, cháu nói xem?”
Lâm Uyển thấy bà ấy quả thực rất đau đầu, bèn đỡ bà ấy ngồi xuống: “Đau đầu được chia ra rất nhiều loại. Thuốc giảm đau gì đấy đánh lừa dây thần kinh, khiến nó cảm thấy không còn đau nữa, nhưng mà trên thực tế nguyên nhân gây đau đầu vẫn còn.”
Chu Triều Sinh trợn trắng mắt, người ăn ngũ cốc hoa màu, có mấy ai mà không đau đầu đau bụng chứ? Cứ chịu đựng như bình thường là được rồi, không chịu được thì uống thuốc giảm đau. Đây giống như cảm cúm thôi mà, không thể trị tận gốc, ngay cả bệnh viện lớn còn không làm được, huống chi là những bác sĩ chân trần như bọn họ.
Nhưng Lâm Uyển lại hỏi vị trí đau đầu.
Bà Lưu chỉ vào sau gáy mình: “Đau ở đây, có lúc còn kéo theo cả da đầu, lúc nào mà đau quá thì còn đau cả chân.” Nói như thế, bà ấy lại thấy toàn thân đều đau, có lúc dưới xương sườn đau, có lúc lưng đau, bả vai, eo, cánh tay không có chỗ nào là không đau cả.
Chu Triều Sinh trợn mắt nhìn Lâm Uyển, cô đã biết điều chưa. Ở nông thôn chỉ có ống nghe và máy đo huyết áp, sao cô khám được nhiều bệnh như vậy? Hơn nữa cô bận rộn cả một ngày, đến cuối cùng bà ấy lại nói một câu: “Bác sĩ, tôi cũng không có tiền, cô kê cho tôi thuốc gì có thể chữa khỏi bệnh cho tôi đi”, đến lúc đó nhìn xem cô làm sao bây giờ.