Ngoại trừ dược liệu trừ phong thấp, Lâm Uyển lại bảo 999 liệt kê một vài dược liệu lưu thông máu, tan tụ bầm cho cô. Vô số thứ cũng có rất nhiều, cái gì mà cây ích mẫu, lăng tiêu, cây Ngưu Tất, vương mẫu ngưu, rễ sô đỏ… Lâm Uyển vừa mặc niệm, trong đầu sẽ có ấn tượng một lần về tính chất thuốc chủ yếu của các loại dược liệu đối với các chứng bệnh.
Lâm Uyển: “999, ngoại trừ lưu thông máu tan tụ bầm, tôi cảm thấy vẫn nên thêm vào vị thuốc bổ trung ích khí. Rất nhiều người gió độc nghiêm trọng, bọn họ khí huyết hư cũng có liên quan.”
Khí huyết là căn bản của một người, chứng khí hư sẽ mệt mỏi không có tinh thần, huyết hư thể nhược dễ sinh bệnh. Rất nhiều người đều sẽ có ít bệnh chứng khí hư huyết hư, nhất là phụ nữ. Thuốc bổ máu bổ khí cũng có thể chuẩn bị nhiều một chút. Đáng tiếc bản địa không có loại thuốc bổ máu hay như đương quy.
Có hệ thống hỗ trợ hiệu suất học tập của Lâm Uyển cực kỳ cao, còn hái không ít thuốc.
“Thím ba, thím ba!” Lục Minh Lương nắm tay Tiểu Minh Quang chạy tới, hai cậu bé thở hổn hển.
Nhất là Tiểu Minh Quang, còn nhỏ chân ngắn, chạy đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt to đều óng ánh nước.
Lâm Uyển nhanh chóng lấy khăn tay lau mặt cho bọn nhóc: “Bà nội các cháu lại động kinh à?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, thím thật lợi hại.” Cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé bô lô ba la báo với Lâm Uyển chuyện bà Lục thừa dịp trước khi tan tầm lén gói bánh sủi cảo cho chú tư.
Lâm Uyển cười rộ lên: “Đi, đi tìm chú ba cháu về nhà ăn sủi cảo.”
Muốn khuyên cô đừng so đo với bà Lục? Khó mà làm được! Người một nhà sao có thể làm hai bữa cơm khác nhau? Trước kia mấy người tiêu tiền của Lục Chính Đình, bây giờ mấy người gói sủi cảo không để cho chúng tôi ăn? Làm sao có thể!
Bà Lục làm rất nhiều sủi cảo cho con trai út, động tác dứt khoát lưu loát, lại cũng không phải bộ dạng thắt lưng đau chân, choáng đầu hoa mắt như lúc thường nấu cơm, nhanh gọn khiến chị hai Lục cũng theo không kịp.
Bà Lục thấy gói gần đủ rồi, lập tức nói với đứa con gái thứ hai: “Con nhanh chóng nhóm lửa nấu sủi cảo cho em trai ăn, đừng đợi bọn họ trở về làm ầm ĩ.”
Lục Thục Nhàn không nhịn được nảy sinh ghen tị: “Mẹ, con không được lấy ăn sao?”
Thịt này còn là do con mang đến đấy.
Bà Lục trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Con cứ phải giành miếng ăn với em trai sao? Thằng bé nhiều ngày không trở về như vậy, con thấy thằng bé gầy kìa, lòng mẹ đau như kim đâm, con làm chị gái lại không đau lòng sao?”
Chị hai Lục: Đúng vậy, chỉ con trai út là ruột thịt, những đứa khác đều là ăn mày tặng cho.
Lục Chính Kỳ lại có chút không để ý, anh ta nói: “Con muốn đi thăm anh ba trước.”
Bà Lục giữ chặt anh ta một phen: “Con đi đâu cũng phải ăn sủi cảo đã, ăn xong nói sau.”
Nếu là trước kia, cho dù người trong nhà đều ở đây, bà ta cũng có thể đúng lý hợp tình mà đem một bát sủi cảo cho con trai con gái út ăn, người khác thèm ăn cũng phải giương mắt nhìn. Nhưng bây giờ có đứa con dâu xấu xa Lâm Uyển đó, ngoài miệng bà ta kiên cường, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Chị hai Lục nấu bánh sủi cảo, không nhịn được bĩu môi, nếu mình không phải cán bộ, không thể lấy đồ cho gia đình, bà cụ có thể nể trọng mình sao? Gặp phải phiền phức tìm mình thu xếp, có chút chuyện tốt thì tất cả đều là của con trai con gái út, ngay cả bánh bao sủi cảo mình đưa tới cũng không muốn cho cô ta ăn.
Đúng là keo kiệt mà.
Chị hai Lục oán trách thì oán trách, lấy lòng mẹ già cũng rất đúng chỗ, nhóm lửa nấu nước, nước sôi thì bỏ sủi cảo vào, tiếp tục nấu, hớt bọt, làm vô cùng lưu loát.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng chuông xe đạp đinh linh linh, còn có giọng nói nũng nịu của Lục Tâm Liên: “Mẹ… Mệt chết con.”
Bà Lục nghe thấy giọng nói của con gái út, vừa mừng vừa sợ: “Viên Viên đã về rồi! Đây là ngày lành gì, ngày hôm qua anh tư con trở về, hôm nay con lại về rồi.” Bà ta vui vẻ đi ra nđón, miệng gọi con gái bảo bối: “Đây là được nghỉ hả?”
Bà Lục ở cửa đón con gái, tha thiết lôi kéo tay con gái, một tràng tiếng đau lòng vì con gái gầy rồi.
Lục Chính Kỳ giúp đỡ mang xe đi vào dựng ở cửa sân dưới lầu, lại hỏi thăm gia đình chị cả.
Lục Tâm Liên lại không có tâm tư nói tới nhà chị cả, cô ta uất ức chui vào bả vai bà cụ thấp giọng khóc nức nở, một người đáng thương khóc đến lê hoa đái vũ.