Nói đến cái này bà Lục tức giận muốn chết, con lớn nhất bị Lâm Uyển cho đi sửa kênh nước, con thứ hai và ông cụ vậy mà cũng sợ tới mức không dám về nhà, con thứ ba thì bị cô mê hoặc…
Nếu là trước kia, cánh đàn ông nghe lời, bà cụ có địa vị, câu nói đầu tiên của bà ta là ý chỉ, nói đánh là đánh, nói bắt là bắt.
Hiện tại thì sao, bà ta nhìn Lâm Uyển lại chỉ có giậm chân.
Chưa từng vô lực như vậy.
Lục Tâm Liên quả thật vừa tức vừa vội… Cô ta thật sự không thể chấp nhận Lục Chính Đình như vậy. Ở trong ấn tượng của cô ta, Lục Chính Đình nên toàn tâm toàn ý vì cái nhà này, hiếu thuận cha mẹ, tôn kính anh trai và chị dâu, thân thiết với em trai em gái.
Khi nào thì bắt đầu, anh đột nhiên thay đổi?
Cô lập tức đem mọi chuyện oán trách lên trên đầu Lâm Uyển, là ả đàn bà xấu xa châm ngòi anh ba. Việc cấp bách là phải đuổi Lâm Uyển ra ngoài, đuổi cô về nhà mẹ đẻ.
Để cô cút đi!
Ở trong nhà Lâm Uyển nhìn bộ dạng ba mẹ con bà bị tức đến á khẩu không trả lời được, cười cười: “Chúng ta không ở riêng, chính là một chỉnh thể, một người sinh bệnh, mọi người cùng nhau kiếm tiền trị cho người đó. Có miếng ăn nào ngon, mọi người cùng nhau ăn, ai cũng không thể ăn thức ăn riêng lẻ. Đây là quy tắc của mẹ, ai cũng không thể phá. Trước kia hai người đến trường, là anh ba lấy tiền trợ cấp, hiện giờ anh ba phải khám bệnh, đương nhiên các người cũng phải ra sức.”
“Cô cứ nói bậy đi, anh ba tôi khám bệnh vốn không cần tiền.” Lục Tâm Liên tự cho là bắt được nhược điểm, hung hăng vạch trần bộ mặt thật của Lâm Uyển. “Tôi muốn tố giác cô với đại đội, để đại đội công khai bộ mặt thật của cô, cô là cái thứ vợ ác độc!”
Lâm Uyển nhìn Lục Tâm Liên, một cô gái mười bốn tuổi, sao cô ta ngang ngược như thế?
Cô không chút khách khí nói: “Cô đọc sách đọc thành đồ ngu ngốc hả? Bệnh đau đầu nhức óc của anh ba cô không cần tiền, nếu anh ấy đi gắn tay chân giả sao không cần tiền được?”
Bây giờ bệnh viện huyện thành không có nghiệp vụ chi giả, Lục Tâm Liên lại chưa từng nghe qua, chỉ nói Lâm Uyển nói bừa, lừa tiền.
Lâm Uyển: “Được rồi, đừng cố tình gây sự nữa. Đều nói một ni cô chống một mẹ chồng, cỡ như cô chống tận ba mẹ chồng, cẩn thận người ta đều biết cô ương ngạnh quấy nhiễu trong nhà, không gả ra ngoài được.”
Lục Tâm Liên tức giận muốn chết. Một cái sủi cảo cũng không ăn được, đói đến choáng đầu hoa mắt, đi lên trước ồn ào một trận với Lâm Uyển lại vô tình bị nghiền áp, đây là sự xui xẻo gì chứ?
Cái miệng của ả đàn bà này không phải mọc bằng thịt à?
Cô đây là trang bị lưỡi dao hả?
Lục Tâm Liên bị Lâm Uyển chọc tức trong đầu xoay điên cuồng, mà một câu cũng nói không nên lời.
Lâm Uyển đã bắt đầu dựa theo lượng người trong nhà chia sủi cảo, đàn ông không ở nhà thì cho phụ nữ trẻ nhỏ.
Khi cô đưa cho Lục Chính Đình, anh giương mắt nhìn cô, đôi mắt hàm chứa ý cười: “Anh không ăn, cho em với Tiểu Quang ăn.”
Lâm Uyển vẫn luôn cầm bát đưa cho anh, Lục Chính Đình đút cho Tiểu Quang ăn, thấy Lục Tâm Liên vừa ghen tị vừa tức giận, cảm thấy bọn họ đoạt đi sự cưng chiều thuộc về mình.
Bảo bọn nhỏ ăn sủi cảo, chị dâu cả và chị dâu hai Lục lại xin chỉ thị với Lâm Uyển: “Em dâu, buổi tối chị nấu món gì?”
Lâm Uyển nhìn một đống nước hầm sủi cảo trong nồi, đổ lãng phí, cô nói: “Cứ dùng nước hầm sủi cảo nấu cháo hoa màu đi. Nấu đặc một chút, mọi người làm việc phải ăn no.”
“Được.” Hai người chị dâu cũng không quan tâm bà Lục có đồng ý không, bận rộn đứng lên, cũng không có tỏ vẻ vô cùng thân cận với Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên.
Trước kia hai người bọn họ trở về, Lục Chính Kỳ còn tốt, bộ dáng Lục Tâm Liên vênh mặt hất hàm sai khiến, hai người chị dâu đều phải cẩn thận hầu hạ, giúp đỡ giặt quần áo, nấu ăn ngon, còn yếu ớt hơn trẻ con.
Lúc này, thấy cô ta bị Lâm Uyển chọc tức phồng thành con cóc, hai người cảm thấy đã trút ra được cơn bực dọc, dáng vẻ lén lút vui vẻ trong lòng.
Lục Tâm Liên nhìn thấy bọn họ ăn luôn sủi cảo của mình, tức giận đến mức ném đũa giận dữ đi vào phòng.
Bà Lục nhanh chóng chạy qua dỗ, nếu là trước kia bà ta còn lấy đồ ăn vặt ra cho con gái ăn, nhưng bây giờ bà ta không có tiền. Trong nhà cuối năm chia hoa hồng, năm nay đều dùng cho Lục Chính Kỳ kết hôn. Thứ khác chỉ có thể dựa vào trợ cấp của Lục Chính Đình, hai mẹ con ỷ vào mỗi tháng đều có tiền, tiêu cũng không nương tay, cho nên quả thật không có để dành lại.