Anh cả không ở nhà, ông cụ hoàn toàn bị trấn trụ, viện trợ bên ngoài bị đuổi đi.
Bà Lục hoàn toàn há hốc mồm.
Bà ta lôi kéo con gái xuống dưới ăn cơm.
Bàn trong nhà chỉ lớn bằng từng đó, nhiều thêm hai người, căn bản không ngồi đủ.
Trước kia đều là hai người chị dâu không có vị trí, ngồi băng ghế nhỏ khác ăn, hôm nay hai chị dâu coi Lâm Uyển như Định Hải Thần Châm đi đến nơi đó, bọn họ cũng có tự tin hơn, cho dù trong lòng không yên cũng làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt ngoan độc của bà Lục… Cắn răng chống đỡ.
Bữa cơm này… Thật sự là tương đối vui sướng! Lâm Uyển lau miệng, ăn no rồi.
Cô sảng khoái, bà Lục và Lục Tâm Liên lại không dễ chịu, bởi vì Lâm Uyển lại cố ý nấu thiếu cơm.
Hai người xuống dưới trễ, một bát cháo hai mẹ con chia ra ăn.
Lâm Uyển bắt chước điệu bộ của Lục Tâm Liên quái gở nói: “Cũng không mang phiếu lương thực, khẩu phần lương thực trong nhà không đủ, con cũng không thể nấu nhiều.”
Lục Tâm Liên tức giận đến mức thiếu chút nữa trực tiếp tức tới bốc hơi tại chỗ.
Lâm Uyển thấy chị dâu cả chị dâu hai còn chờ thu dọn bàn ăn, nói: “Chị dâu cả chị dâu hai, hai ngươi làm việc mệt mỏi như vậy, còn phải cho đứa nhỏ ăn sữa, nhanh đi nghỉ ngơi đi. Cô út cũng không làm việc nên không mệt, vậy phụ trách rửa bát nồi đi.”
“Cái gì?” Lục Tâm Liên không dám tin: “Cô bảo tôi rửa bát? Rửa bát cho các cô?”
Lâm Uyển lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Lười biếng là bệnh, phải trị!”
“Cô!” Lục Tâm Liên tức giận đến khuôn mặt xanh mét, nếu trước kia có người dám như vậy, cha mẹ sớm mắng nhiếc rồi.
Nhưng bây giờ ông Lục… Làm bộ không nghe thấy.
Bà Lục cũng tức giận đến môi run run, vừa run rẩy bà ta lại vừa kinh hãi, khó chịu không dám mắng Lâm Uyển.
Một mình Lục Tâm Liên chỉ trích Lâm Uyển, một giây… Mười giây trôi qua… Khắp nơi không có ai lên tiếng ủng hộ, cô ta thật sự rất mất mặt, tứ cố vô thân!
Lục Chính Kỳ nhanh chóng nói: “Con sẽ bắt đầu làm việc, Tâm Liên, nếu như em không trở về, sau này ở nhà rửa bát, nấu cơm là được.”
Anh ta cảm thấy không cần ra đồng làm việc, em gái cũng không chịu ủy khuất.
Làm sao Lục Tâm Liên có thể rửa bát nấu cơm làm việc nhà chứ, từ nhỏ cô ta đã được cha mẹ chị gái anh trai cưng chiều mà lớn lên, việc trong nhà không cần cô ta động vào.
Bà Lục bảo bà ta làm, không cần con gái mệt nhọc.
Lâm Uyển thản nhiên nói: “Không cần cô ở nhà làm việc nhà.”
Lục Tâm Liên nhẹ nhàng thở ra, đắc ý hừ một tiếng: “Cô biết là tốt rồi.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Chỉ cần cô ở nhà một ngày, phải đi làm việc kiếm công điểm của cô. Nếu không, không cần ăn cơm!”
“Cô dám!” Lục Tâm Liên giận dữ vỗ cái bàn: “Lâm Uyển, cô thật sự coi mình là rễ hành hả?”
Lâm Uyển: “Ngại quá, cho dù tôi là rễ hành, cũng là một gốc cay độc nhất mạnh mẽ nhất. Mà cô…” Cô khinh miệt, khóe miệng cong lên: “Chỉ là con sâu xấu xí nằm dưới rễ hành chuyên môn đục hư gốc hành!”
“Cô…” Lục Tâm Liên bị mắng rốt cuộc không nhịn được, giơ chiếc đũa cách cái bàn ném về phía Lâm Uyển.
Động tác của Lục Chính Đình còn nhanh hơn cô ta, bọn họ còn chưa thấy rõ, anh đã đoạt lấy chiếc đũa của Lục Tâm Liên rồi.
Lục Tâm Liên đỡ mép bàn, ngẩn ngơ duỗi một cánh tay, có hơi không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Tiểu Minh Quang ngồi ở trong lòng ngực của Lục Chính Đình mạnh mẽ đứng lên, nắm lấy tay Lục Tâm Liên một cái, quặp một ngụm cắn xuống.
“Á…” Tiếng kêu của Lục Tâm Liên thảm thiết hướng thẳng lên trời.
Bà Lục ông Lục luống cuống, quát lớn đánh chửi, hận không thể ném Tiểu Minh Quang ra ngoài.
Lục Chính Đình giơ tay bảo vệ Tiểu Minh Quang, ôm cậu bé xuống dưới, Tiểu Minh Quang vẫn không chịu nhả miệng ra, hung ác giống như sói con.
Lâm Uyển: “Tiểu Quang, đừng tùy tiện cắn vật gì, bẩn!”
Lúc này Tiểu Minh Quang mới nhả ra, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, một đôi mắt to đen sâu kín trừng mắt với Lục Tâm Liên, hung ác vô cùng.
Bàn tay của Lục Tâm Liên sờ vào chỗ bị cắn ở ngón út, hai dấu răng thật sâu xếp hai hàng cao thấp đã bắt đầu rớm máu.
Lục Tâm Liên khóc long trời lở đất.
Lục Chính Kỳ nhìn Lâm Uyển: “Cô hơi quá đáng rồi đấy!”
Ôi ôi ôi, cái loại não toàn yêu đương như anh không xứng nói chuyện với nữ phụ ác độc tôi đây.
Lâm Uyển: “Cũng không biết Tiểu Quang có ăn đồ bậy bạ hay không, nếu vi khuẩn quá nhiều…”
Lục Tâm Liên khóc lóc chạy đi, Lục Chính Kỳ đỡ bà Lục chạy nhanh đuổi theo, cùng cô ta đến phòng y tế khử trùng băng bó.
Lục Tâm Liên trở về hiệp đầu tiên, thảm bại.