Bà Lục nhìn sắc mặt của anh, anh vẫn lạnh nhạt như trước đây, không hề vì bà ta mang canh trứng đến cho mình mà cảm thấy vui mừng cảm động. Bà ta lập tức không vui, quả nhiên là một tên vong ơn bội nghĩa, không có lương tâm, ghi thù với mẹ ruột mình.
Lúc này Lục Chính Đình ngước mắt lên nhìn bà ta, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Khách sáo và xa cách, không có chút thân cận nào.
Tính cách của Lục Đình Chính từ trước nay luôn lạnh nhạt, bây giờ còn nói chuyện bình thường với bà ta, bà Lục cảm thấy anh vẫn muốn lấy lòng mình. Bà ta bắt đầu nói cái gì mà mẹ con có mâu thuẫn gì rồi cũng qua, chuyện cha mẹ làm đều đúng, con cái phải nghe theo, không có mẹ nào không thương con, lòng dạ con dâu lúc nào cũng khó đoán.
Lục Chính Đình cắt ngang mấy lời lải nhải của bà ta: “Mẹ muốn tiền?”
Bà Lục ngây người một lát, trong lòng vui sướng điên cuồng, anh vậy là thông suốt rồi? Bà ta gật đầu thật mạnh: “Con xem em trai con muốn tìm công việc, em gái con còn phải đi học, không phải cần phải tiêu tiền sao? Con làm anh trai thì cũng phải……”
“Tiền của con đều đưa cho Lâm Uyển, cô ấy quyết định. Trừ khi cô ấy chủ động ly hôn, còn không thì con tuyệt đối sẽ không ly hôn trước. Mẹ không cần lấy lòng con, không có tác dụng đâu.”
Mặc dù Lục Chính Đình không thích nói chuyện, nhưng anh mẫn cảm, nhạy bén, giỏi quan sát, bà Lục có tính toán ý định gì, anh vừa nhìn là biết ngay.
Lấy lòng anh, chẳng qua chỉ là vì tiền, nếu như muốn toàn bộ đi hết, đương nhiên sẽ đuổi Lâm Uyển đi, ép anh ly hôn.
Hỏi anh có đồng ý không? Hỏi hay không hỏi đều không đồng ý.
Bà Lục đứng ở đó, bộ dạng như bị người ta đánh hôn mê vậy, mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng là sầm lại khủng khiếp.
Bà ta muốn nhảy dựng lên, muốn đá, nhưng đây là phòng làm việc ở đại đội, kế toán với những người khác đang ở đây đấy, bà ta không quan tâm đến cái gì mà không nên vạch áo cho người xem lưng. Người giữ thể diện không nên vạch áo cho người xem lưng, bản thân bà ta đã trải qua nhiều thức, thể diện so với chính mình không có là gì, chỉ là có chút sợ sệt cán bộ không dám la lối khóc lóc, dẫu sao thì trước kia bà ta có la lối một lần, mọi người không giúp đỡ bà ta.
Bà ta đi khóc lóc kể lể với kế toán, nói mình làm mẹ còn không bằng cô con dâu, con trai có vợ rồi quên mất người mẹ này.
Kế toán không kìm được khuyên bảo bà ta: “Bác sĩ Kim cũng từng nói bệnh viện tỉnh có thể làm chi giả theo yêu cầu, Chính Đình vẫn có thể đứng lên được.” Bà cứ phải lấy số tiền này của người ta đi đưa cho con trai với con gái bà, thế thì không nói lý quá rồi đấy.
Bà Lục trừng mắt nhìn một cái, bà ta phát hiện bản thân mình hết cách rồi. Ở trong nhà còn có thể khóc lóc để ông nhà, mấy đứa con trai thương xót, nhưng rời khỏi nhà, bản lĩnh của bà ta không phát huy được.
Bà ta chỉ có thể kìm nén cục tức đi tìm con gái nhỏ.
Hai mẹ con họ hợp kế, để Lục Chính Kỳ cám dỗ Lâm Uyển cũng thất bại, bà Lục lấy lòng Lục Chính Đình cũng thất bại. Xét từ suy nghĩ của Lục Chính Đình, muốn để họ ly hôn là điều không thể, thế thì chỉ còn một cách… ra ở riêng!
Và sau khi bà Lục đi, Lục Chính Đình cũng không ăn bát canh trứng đó.
Lục Chính Hành ăn một miếng, cười nói: “Anh ba, ở đâu ra vậy, còn thêm đường nữa đấy.”
Lục Chính Đình: “Mẹ tôi mang qua đấy.”
Lục Chính Hành rùng mình vì sợ hãi, ho sặc sụa, kinh ngạc nói: “Anh ba, không có độc chứ?”
Nói xong anh ta có chút hối hận, đùa giỡn quen rồi, tưởng bà Lục đối xử tệ với anh ba, bây giờ bỗng dưng tốt thế này, đừng có hạ độc nha. May mà anh ba không nghe thấy, ha ha.
Lục Chính Đình cũng không để tâm đến, giả vờ không hiểu anh ta nói gì: “Ngon?”
Lục Chính Hành gật đầu: “Ngon, rất ngọt.”
Lục Chính Đình: “Thế giúp tôi đến nhà bác trai nấu canh trứng.” Từ khi còn nhỏ quan hệ của họ với bác trai bác gái đã rất tốt, bởi vì tính tình của bác trai bác gái tốt, nên cũng thường xuyên chăm sóc tiểu bối. Đương nhiên, Lục Chính Đình tuyệt đối không ăn hời, đều đưa tiền cả.
Lục Chính Hành trừng mắt, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục Chính Đình: “Chị dâu cậu có hơi phát cáu, uống canh hạ hỏa.”
Lục Chính Kỳ với Lục Tâm Liên quay về, mặc dù Lâm Uyển trông có vẻ chiếm thế thượng phong, nhưng Lục Chính Đình lại cảm thấy cô vẫn không vui. Dẫu sao thì cô cũng từng bị Lục Chính Kỳ bỏ rơi, trong lòng nhất định bực tức, bực tức mà không được trút ra thì sinh bệnh đấy, bây giờ anh……không nỡ để cô bị ức hiếp.