Ông ta không nỡ lãng phí dược liệu, bảo bà vợ giữ lại bã thuốc đến lúc đó nấu cùng với thuốc mới một lần.
Tuy rằng Lâm Uyển dặn dò ngâm nửa giờ là được rồi, ông ta nhịn không được ngâm một tiếng mới chấm dứt, cứ luôn cảm thấy bỏ thêm củi lửa dùng để ngâm thảo dược thời gian càng dài càng có lời.
Bà vợ chờ mong địa nhìn ông ta: “Thế nào?”
Lâm Lão Uông lau khô mặc quần dài vào, lê giầy rơm đi tới đi lui: “Sao tôi cảm thấy hình như chân nhẹ nhàng hơn?”
Ông ta còn thử cong chân, lại ngồi xổm xuống đứng lên, khoe khoang với vợ: “Bà xem!”
Ông ta có một cảm giác dỡ xuống mấy cân gánh nặng ở trên chân, đi đường cũng nhẹ nhàng, cũng không giống với cảm giác nặng nề, chậm chạp như gỗ, cứng ngắc như bình thường.
Bà vợ cũng cảm thấy thần kỳ: “Thực sự có tác dụng?”
Lâm Lão Uông: “Đúng vậy, nếu không sao bảo người ta là bác sĩ chứ. Tôi đã nói cô gái đó là người có bản lĩnh mà. Ước chừng có hơn hai mươi loại dược liệu, người bình thường ai có thể phối nhiều như vậy?”
Bà vợ: “Vậy tôi nhanh chóng đi lấy mấy gói nữa. Đúng rồi, tôi cầm trứng gà, đổi bằng trứng gà!”
Bà ta sợ người khác biết thuốc này dùng được đều đi lấy, đến lúc đó không chia cho chồng mình, vội vàng lấy một rổ trứng gà đi đổi thuốc.
Bị bà Lưu và bà vợ Lâm Lão Uông làm một trận như thế, không ít hàng xóm đều biết thuốc trừ phong thấp của Lâm Uyển hữu hiệu.
Kết quả buổi chiều không ít bà vợ không cần đi làm việc đồng áng đều đến lấy, thuốc lúc trước chế xong rồi không đủ chia, còn có người chủ động cầm trứng gà để đổi.
Đương nhiên cũng có người không chịu lấy trứng gà đổi, nhưng miễn phí lại không đủ, trong lòng không thoải mái, khó tránh khỏi sẽ nói viết những lời ghen tị.
“Những thảo dược này là người ta lấy tiền mua cho đứa nhỏ, cũng không phải gió to thổi tới, đương nhiên cần lấy tiền đổi rồi!” Không cần Lâm Uyển giải thích, tất nhiên có người chủ động tuyên truyền: “Mấy người không đổi thì không đổi, vừa lúc để lại cho chúng tôi, còn không đủ chia đâu.”
Bọn họ đều là người từng trải qua thời đại đó, thiếu quần áo ít thức ăn, cường độ lao động lớn, còn phải sửa kênh đào mương, đàn ông cao tuổi gần như đều có sự thống khổ bởi phong thấp linh tinh, phụ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều có bệnh cũ lúc trong tháng. Lúc trước không biết chịu bao nhiêu đau khổ, đáng tiếc đều trị không hết, hiện tại có biện pháp giảm bớt thống khổ, bọn họ đương nhiên nguyện ý mua.
Kết quả tất cả thuốc chế xong đều bị đổi hết, Lâm Uyển bảo bọn họ ngày mai lại đến, còn dự trữ thuốc sẽ tiếp tục chế.
Đợi người đi rồi, mẹ Lâm kiểm kê một chút, liên tục khiếp sợ nói: “Uyển Uyển, quá chừng luôn, có hơn một trăm quả trứng gà.”
Tuy rằng thảo dược này tiêu tiền thu vào, nhưng một hai phân tiền được một bộ thuốc tươi.
Lâm Uyển cười nói: “Cái này tính là gì, về sau còn có thể nhiều hơn nữa.”
Mẹ Lâm kiểm tra một rổ, nói với Lâm Uyển: “Con gái con đưa mấy cái này đến đại đội. Chúng ta lấy thảo dược đổi tiền, chắc chắn có người đỏ mắt, lại đi đại đội tố cáo chúng ta đầu cơ trục lợi.”
Lâm Uyển: “Không sợ, con có cân nhắc.”
Bây giờ một người tuyệt đối không thể tự mình làm buôn bán, nếu không chính là đầu cơ trục lợi, nắm chắc phải ngồi tù. Nhưng cô có thể cùng đại đội biến thành nghề phụ, có tiền cùng nhau kiếm, như vậy sẽ không xảy ra vấn đề.
Đương nhiên, cũng phải là người có bản lĩnh, nếu không bản lĩnh, thì chỉ là đứa trẻ ngồi giữ núi vàng, chỉ có bị người ta làm thịt.
Cô có thân phận của Lục Chính Đình làm hậu trường, còn có Chu Tự Cường ủng hộ, hơn nữa cô có bản lĩnh dẫn dắt đại đội làm nghề phụ kiếm tiền, đại đội đương nhiên sẽ không chiếm đoạt. Bởi vì không có cô, nghề phụ này sẽ không làm nổi, muốn kiếm tiền mọi người nhất định phải cùng nhau kiếm, ai muốn bỏ qua thì người đó không có cửa.
Lâm Uyển thấy rõ ràng điểm ấy, đương nhiên sẽ không sợ.
Mẹ Lâm vẫn có hơi lo lắng: “Mẹ nhìn thấy người nhà Lâm Khải Cự từng đến rồi.”
Lâm Khải Cự và nhà cô từng có chút khúc mắc nói không nên lời.
Con gái của Lâm Khải Cự coi trọng Chu Tự Cường, Lâm Khải Cự đương nhiên hài lòng, thông gia với nhà đại đội trưởng đó chính là chuyện tốt. Đáng tiếc Chu Tự Cường chướng mắt con gái ông ta, bọn họ cảm thấy là bởi vì Lâm Uyển. Lâm Khải Cự còn bảo con gái ông ta tiếp cận nguyên chủ, để nguyên chủ nói một chút với anh ta. Ngược lại nguyên chủ không từ chối, giúp cô ta nói với Chu Tự Cường, đáng tiếc Chu Tự Cường cũng không có một chút ý tứ nào, quyết đoán từ chối, ngược lại càng lãnh đạm với con gái Lâm Khải Cự.