Lâm Khải Cự sợ tới mức lập tức trốn ra sau lưng đại đội trưởng: “Cường Tử, cháu làm gì vậy, có chuyện gì từ từ nói.”
Chu Tự Cường không nói với ông ta, đuổi theo bắt đầu đánh ông ta.
Đại đội trưởng khoát tay: “Được rồi.”
Chu Tự Cường hừ một tiếng, nói với Lâm Khải Cự: “Lại để tôi nghe thấy ông nói xấu em gái tôi, gặp một lần đánh ông một lần.”
Lâm Khải Cự bĩu môi, cậu là cán bộ cậu rất giỏi, giống như ác bá vậy, thật sự không nói lý gì cả. Ông ta thấy Chu Tự Cường giống như hung thần ác sát, cũng không tiếp tục nói gì với đại đội trưởng nữa, nâng chân bỏ chạy.
Chu Tự Cường vẫn còn chưa nguôi giận, trông theo bóng dáng ông ta mắng: “Thứ gì đâu không!”
Đại đội trưởng trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Cũng là người làm cán bộ rồi, có thể xúc động như vậy sao?”
Chu Tự Cường bĩu môi: “Đại đội trưởng, cha biết rõ ông ta càn quấy, còn để ông ta ở trong này đánh rắm? Cha thích nghe như thế hả?”
Đại đội trưởng bị anh ta chọc tức tới cười, cầm tẩu thuốc quất anh ta: “Thằng nhóc vô lại nhà con, tìm đánh à.”
Chu Tự Cường nhẹ nhàng nhảy đi: “Em gái con đến đây, con đi gặp một chút.”
Anh ta đi đến cửa nhà Lâm Uyển vừa lúc đụng phải Chu Triều Sinh đi ra.
Trước đó mắng Lâm Khải Cự rời đi, Chu Triều Sinh bèn tới tìm Lâm Uyển, lúc trước anh ta không tin thảo dược có thể trị bệnh, càng không coi trọng tí y thuật đó của Lâm Uyển, cảm thấy chẳng qua là lừa gạt người mà thôi. Nhưng bây giờ thuốc Lâm Uyển chế thật sự hữu hiệu, anh ta biết chuyện này không giả được, đám người bà Lưu, Lâm Lão Uông tuyệt đối không có khả năng là kẻ lừa gạt cùng Lâm Uyển.
“Lâm Uyển, làm sao cô lại có phương thuốc đó vậy?” Chu Triều Sinh không nghĩ ra, cho dù là sổ ghi chép lưu lại trong nhà anh ta, bên trong cũng chỉ ghi chép không nhiều dược tính của thảo dược. Nhưng trong phương thuốc này của Lâm Uyển, ước chừng có hơn hai mươi loại thảo dược. Có vài thảo dược, nông dân chỉ biết tên thường gọi, anh ta cũng không biết tên khoa học và dược tính, cũng chưa từng thấy ở trong sách.
Lâm Uyển lại có thể biết!
Điều này khiến cho Chu Triều Sinh nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lâm Uyển cười nói: “Lục Chính Đình nhà tôi nghiên cứu đó, lúc nhỏ anh ấy chính là thần đồng, học tập tốt đọc sách nhiều, đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.” Dù sao anh không nghe thấy, cũng không thích nói chuyện với người, người khác cũng không có cách nào chứng thực, dù chỉ là bảng vàng danh dự của cô, có chuyện gì tốt cứ dán lên người anh.
Chu Triều Sinh quay đầu nhìn Lục Chính Đình, lúc trước gặp Lục Chính Đình, trong lòng anh ta nhiều lắm là đáng tiếc một câu “Chàng trai anh tuấn như vậy là một người tàn tật, thật sự là đáng thương.” Lúc này lại không nhịn được phải nhìn kỹ. Bộ dạng của chàng trai này rất tuấn tú, mặt mày đen dày ngũ quan thâm thúy, khi làm việc hết sức chăm chú cực kỳ nghiêm túc.
Lục Chính Đình có cảm giác với tầm mắt của anh ta, anh giương mắt nhìn về phía anh ta.
Chu Triều Sinh chống lại ánh mắt của anh, theo bản năng muốn tránh đi, ánh mắt của chàng trai này quá mức sắc bén, đột nhiên đối diện có hơi không thích ứng được.
Lục Chính Đình gật đầu tỏ ý với anh ta, sau đó tiếp tục bận chuyện của mình.
Chu Triều Sinh nghe Lâm Uyển nói một hồi, anh ta nói: “Sử dụng tốt như thế vậy, tôi thương lượng với đại đội một chút, thêm phương thuốc này vào thuốc dùng hằng ngày.” Cuối cùng anh ta thêm một câu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không cướp phương thuốc của cô, để đại đội đưa công điểm cho cô.”
Lâm Uyển cười rộ lên: “Tôi cũng không nghĩ đến chuyện che giấu, tất cả mọi người có thể cùng nhau nghiên cứu phương thuốc. Tôi còn phải cám ơn bác sĩ Chu đưa ra chủ ý cho mình.”
Lâm Uyển vẫn kiên trì học y là vì trị bệnh cứu người, không cần giấu giếm, cô rất nguyện ý hưởng chung với những bác sĩ khác. Lại nói Tây y, tất cả mọi người dùng thuốc giống nhau, phương thức khám bệnh cũng na ná như nhau, nhưng mỗi đại đội vẫn có một bác sĩ chân trần.
Xã hội cần một lượng lớn bác sĩ, xa xa không đạt được trạng thái bão hòa, dạy nghề cho người ta cũng sẽ không để mình thất nghiệp.
Hơn nữa phương thuốc cũng không giấu được, thảo dược cũng đều có ở nông thôn, bác sĩ thông thạo thảo dược một thời gian dài vẫn có thể tạo ra như cũ. Dù cho người khác biết phương thuốc, nhưng cũng không có tinh lực đi tìm hơn hai mươi loại thảo dược, huống chi một phần thuốc cũng không trị hết bệnh, cần điều trị lâu dài.
Đơn giản như xã hội hiện đại, có thể tra được phương thuốc ở khắp nơi, chẳng phải người bệnh vẫn phải đến tìm thầy thuốc trung y giỏi khám đó à.
Chương 154: Đến ăn cơmChỉ là cô thực sự cảm kích Chu Triều Sinh chủ động giúp cô trò chuyện đòi lợi ích với đại đội, nếu cô đi nói, còn phải lo lắng anh ta sẽ không vui hoài nghi cô đoạt công việc của anh ta.
Chu Triều Sinh nói đi tìm đại đội trưởng tâm sự, xin phép về trước.
Mẹ Lâm cầm trứng gà cho anh ta, anh ta không chịu lấy: “Tôi tới vì trứng gà sao?” Nói xong anh ta bước đi.
Mẹ Lâm có chút bất đắc dĩ: “Chu Triều Sinh này.”
Chu Triều Sinh vừa ra khỏi cửa thì gặp Chu Tự Cường, anh ta nói: “Cường Tử, đại đội trưởng có ở nhà không?”
Chu Tự Cường: “Chú, ở nhà nghỉ ngơi đó.”
Chu Triều Sinh rời đi, trực tiếp đi tìm đại đội trưởng nói chuyện của Lâm Uyển.
Đại đội trưởng đang cân nhắc chuyện này, bệnh thấp khớp gì đó cũng xem như là bệnh địa phương. Các xã viên không biết tên khoa học, đều theo thói quen nói bệnh thấp khớp, chân đau linh tinh, thật ra đều là chuyện trong một chốc. Bệnh này mà đau lên ông ta cũng trễ nải xuống ruộng làm việc, chân đau, cứng ngắc cũng không thể đi đường.
Lúc trước Lâm Khải Cự đến cáo trạng, đại đội trưởng còn nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ Lâm Uyển thực lợi hại như vậy? Bây giờ Chu Triều Sinh nói như vậy, ông ta lập tức tin, hơn nữa Chu Triều Sinh chủ động nói, như vậy sẽ không sợ ông ta không hài lòng.
Ông ta nhìn Chu Triều Sinh: “Vậy cậu cảm thấy làm thế nào mới thích hợp?”
Chu Triều Sinh: “Mời cô ấy đến ngồi khám bệnh, phí đăng ký ngay ngày hôm đó đều cho cô ấy. Dược thảo thì để các xã viên giao, dựa theo tiêu chuẩn của cỏ cho gia súc để cấp công điểm. Dược liệu thu lên lại để mẹ Lâm Uyển phụ trách kiểm nghiệm, sử dụng công điểm thu xếp cho phụ nữ giúp đỡ xử lý phơi khô, tôi cũng có thể giúp chế thuốc. Các xã viên muốn lấy thuốc tìm mẹ Lâm Uyển, như vậy một ngày cho bà ấy mười công điểm, ông cảm thấy thế nào?”
Về phần chi phí thuốc, bởi vì thảo dược là thu trong thôn đương nhiên sẽ rẻ, đại đội chỉ cần kiếm công điểm thu thảo dược xử lý thảo dược về là được, các xã viên cũng không cần tiêu tiền, sử dụng công điểm để đưa là được, rất thuận tiện.
Đại đội trưởng gật gật đầu: “Là một cách hay.”
Chu Triều Sinh: “Nếu ngoài thôn biết chắc chắn cũng có người tới lấy thuốc, đến lúc đó giá cao hơn chúng ta một chút, chúng ta chắc chắn không thiệt.”
Đại đội đương nhiên sẽ không muốn dựa vào chuyện này kiếm tiền, nhưng có thể giải quyết nhu cầu của xã viên mình, đây cũng là chuyện tốt.
Đại đội trưởng: “Được, tôi với bí thư, kế toán gặp mặt thương lượng một chút. Viết một công văn điều tạm bác sĩ chân trần cho đại đội Ngũ Liễu, để cô bé đến đại đội chúng ta khám bệnh định kỳ tại nhà, phí dụng chúng ta tự mình gánh.”
Chu Triều Sinh bèn dặn dò ông ta phân phó xuống các tiểu đội trưởng, để các xã viên nộp thảo dược, công điểm giống với cỏ cho gia súc. Như vậy thảo dược đều là đại đội tự sản xuất tự tiêu dùng, sau này các xã viên bốc thuốc ít nhất có thể giảm miễn năm mươi phần trăm.
Đại đội trưởng đồng ý: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Chờ bọn họ trò chuyện gần ổn rồi, Chu Tự Cường lại chạy về.
Anh ta tiến vào sân lập tức hỏi cha anh ta: “Rượu của cha đâu, cho con một bình, con đi tìm Lục Chính Đình uống rượu.”
Đại đội trưởng ngược lại cũng không quản anh ta, bảo anh ta đi tìm mẹ lấy.
Mẹ Chu nghe nói anh ta muốn đi nhà Lâm Uyển ăn cơm, bà ấy nhỏ giọng nói: “Không phải năm mới không phải lễ hội, sao con lại đi ăn vậy.”
Lúc trước Lâm Uyển lại mặt, cần cán bộ đại đội làm chỗ dựa mới ăn một bữa cơm, bây giờ không phải ngày hội gì, đi ăn không phải tiêu pha sao.
Đầu năm nay nhà ai cũng không có lương thực dư thừa, mỗi bữa cơm tính toán tỉ mỉ cũng chỉ ăn no bảy phân.
Chu Tự Cường nói: “Em gái con mời con ăn cơm, còn cần ngày hội gì, không cần.”
Bây giờ cuộc sống của nhà mẹ đẻ Lâm Uyển mới được cải thiện, cũng không cần ăn thịt cá gì đó, việc nhà thì ăn ít đồ ăn với ổ bánh ngô là được, anh ta không chú trọng, cho nên anh ta cũng không cảm thấy vấn đề gì cả.
Anh ta nghĩ phải nói với Lâm Uyển chuyện tên khốn Lâm Khải Cự đến tố cáo cô, tên khốn kiếp này, cũng dám đến nhà mình tố cáo Lâm Uyển, ông ta không biết quan hệ của mình và Lâm Uyển sao? Thật sự là ngu đến nơi đến chốn.
Chu Tự Cường còn hái cà chua, dưa leo, đậu que từ trong vườn rau nhà mình, dùng bọc bao bên ngoài, trên đường đụng phải cha Lâm tan tầm trở về, cùng nhau đi về.