Ban đầu bọn họ còn muốn qua vài ngày lại bàn với Lâm Uyển, kết quả trời sáng ba người đã nhân lúc trước bữa sáng gặp mặt nhau. Ở trong cái nhìn của bọn họ, dù cho nhang muỗi này không thể kiếm được nhiều tiền, nhưng giống như thảo dược trừ phong thấp, có thể cải thiện đời sống của các xã viên, tăng sự tích cực lao động của bọn họ, đây là chuyện tốt, nhất định phải chứng thực nhanh một chút.
Bọn họ bảo kế toán Lâm phụ trách nói với Lâm Uyển.
Ăn sáng xong, đại đội trưởng và bí thư có công chuyện, Chu Tự Cường thì cùng kế toán Lâm đi tìm Lâm Uyển.
Trong sân ngoài sân nhà họ Lâm chất đầy các loại thảo dược, phơi khô, tươi mới, tuy rằng nhiều cũng không loạn, sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp.
Nhà Lâm Uyển cũng ăn sáng xong, cha Lâm đến vườn trái cây, Lâm Uyển và mẹ Lâm đang phối thuốc, Lục Chính Đình phụ trách thu dược liệu bọn nhỏ đưa tới.
Gặp mặt thì chào hỏi một tiếng, kế toán Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Uyển Uyển à, nhang muỗi đó rất hữu hiệu, đại đội bọn chú muốn làm vụ mua bán nhỏ này. Chú đại biểu đại đội đến nói chuyện với cháu.”
Lâm Uyển cầm ghế bảo bọn họ ngồi, cười nói: “Hữu hiệu là tốt rồi.”
Chu Tự Cường cười rất đắc ý: “Em gái, lão bí thư hết sức vui mừng, sáng nay nói với anh tối hôm qua lần đầu tiên không thức dậy đập muỗi, ngủ một giấc an ổn.”
Kế toán Lâm: “Chú cầm hai cái về đốt cho bọn nhỏ, kết quả xông toàn bộ muỗi vào trong phòng chú, xem chú bị đốt này.” Ông ta vén tay áo cho bọn họ xem cánh tay của mình.
Mọi người cười rộ lên, trêu ghẹo máu thịt của kế toán Lâm hương vị ngọt ngào. Mẹ Lâm lại đi lấy mấy khay cho ông ta: “Còn mấy khay, kế toán cầm về chia đi.”
Kế toán Lâm để ở chóp mũi ngửi một chút: “Trong huyện thành năm mao tiền mua mười khay, nếu không chúng ta cũng là giá này?”
Lâm Uyển: “Chú kế toán, năm mao ở nông thôn rất mắc.”
Trong huyện thành có nhang muỗi, một hộp năm cặp khay, xấp xỉ năm mao tiền. Số lượng có hạn cũng là hạn ngạch cung ứng, ở nông thôn công xã vốn không bán ra. Đương nhiên, ở nông thôn nguyên nhân không bán lớn nhất là mắc, thứ này đốt hết là không còn, các xã viên chùn bước ngay cả xà phòng cũng không nỡ mua, tình nguyện bị muỗi đốt cũng không chịu mua.
Nếu rẻ, còn có thể sử dụng công điểm hoặc là trứng gà để giao dịch, người mua đương nhiên cũng sẽ nhiều lên.
Năm mao, đối với tiền lương công nhân ở trong thành phố được phát mà nói không tính là gì, nhưng nông dân không có tiền mặt, một mao tám một cân bột tinh, ba bốn phân tiền một quả trứng gà, năm mao tiền thì phần lớn người quả quyết không chịu bỏ ra.
Kế toán Lâm: “Thật ra cho dù rẻ, có vài người cũng không nỡ mua.”
Người có thể mua nhang muỗi, cũng là trong nhà nhiều lao động, gia đình có cuộc sống tốt đẹp. Có vài xã viên, bạn có rẻ đi nữa anh ta cũng ngại mắc, ước gì bạn miễn phí cho anh ta sử dụng. Ông ta nói: “Chú cảm thấy nếu chúng ta muốn kiếm tiền, vẫn phải bán cho người huyện thành.”
Mỗi tháng người huyện thành phát tiền, nhất là vợ chồng công nhân viên, một tháng ít thì một trăm. Số tiền này một năm gia đình nông dân cũng không kiếm được.
Lục Chính Đình từ bên ngoài tiến vào, Lâm Uyển cầm lấy cây gậy nhỏ viết ngoáy với anh, nói tình huống cho anh.
Lục Chính Đình nói: “Đại đội không thể trực tiếp bán đồ vào trong huyện thành.”
Kế toán Lâm lập tức ảo não gãi tóc một lúc: “Cũng đúng, phải đưa cho hợp tác xã.”
Hiện tại hễ là hàng hóa giao dịch, chủ yếu đều là thống nhất thu mua thống nhất tiêu thụ, không cho phép mình kéo ra ngoài bán. Nông dân mua bán nhỏ lẻ không ai quản, nhưng nếu là một lượng rất nhiều vậy chắc chắn không được bán.
Ông ta nói: “Vậy chỉ có thể bán ở nông thôn. Giá cả dựa vào công điểm và số tiền chúng ta tiêu để quyết định.”
Chu Tự Cường nhìn thấy bọn họ: “Vì sao không đưa cho hợp tác xã? Bọn họ cũng trả tiền mà.”
Kế toán Lâm nhìn anh ta với ánh mắt cháu là kẻ lỗ mãng biết cái gì: “Hợp tác xã thu đồ của chúng ta, giá cao ở đâu ra?”
Chu Tự Cường không phục: “Cháu đi tìm chú cháu hỏi một chút.”
Kế toán Lâm muốn bảo anh ta đừng làm việc càn rỡ, vô dụng thôi, tuy rằng chú anh ta là cán bộ công xã, nhưng có vài vấn đề chính sách ông ta không có biện pháp quyết định. Ví dụ như nộp thuế nông nghiệp, bán lương thực dư thừa hoặc là bán vải bông, giá cả đều là quy định chết, phó bí thư Chu cũng không có cách nào định giá tiền nhiều hơn cho bọn họ.
Trước kia ông ta cũng không ít lần đi theo đại đội trưởng cùng các bí thư đến công xã khóc lóc kể lể, tương tự là “Lâm Gia Câu chúng tôi đất ít người nhiều, cuộc sống của các xã viên khó khăn, bí thư và đại đội trưởng lo lắng hết lòng nghĩ hết biện pháp cải thiện cuộc sống của các xã viên, nhưng sản xuất lương thực trong đất chỉ sản xuất được một ít như vậy, chỉ có thể làm thêm ít vụ buôn bán… Có thể định ra thêm hai phân tiền hay không…” Diễn như vậy ông ta cũng diễn không ít, kết quả buôn lời thêm một danh tiếng kế toán của Lâm Gia Câu biết diễn, không làm kế toán đến đoàn kịch diễn hí khúc cũng được.
Cháu nghe một chút đi!