Trên gương mặt tuấn của của Lục Chính Đình hiện lên nụ cười rụt rè, lại tỏ vẻ đi hay là ở lại đều có thể, gật đầu: “Em quyết định đi.”
Lâm Uyển: Ôi ôi, vừa rồi nói rời đi bộ dáng anh khổ sở không chịu được, bây giờ nói ở thêm vài ngày, anh cười xán lạn như vậy là mấy ý nghĩ đó sao.
Mẹ vợ và cha vợ, thật sự là ruột thịt!
…
Sau bữa cơm chiều, Lâm Uyển đi một chuyến đến đại đội để thương lượng với đại đội trưởng và nhóm kế toán về việc dời khu vực làm nhang muỗi đến đại đội.
Sân và phần trước nhà mẹ cô quá nhỏ, chất không hết đống thảo dược đó.
Đại đội trưởng và bí thư cùng nhau thương lượng, sẽ giành một góc trong sân đại đội làm nơi chuyên môn thu thảo dược, phơi nắng, gia công xong thì cất vào trong nhà và lều, để nhóm các phụ nữ ở trong đội làm nhang muỗi.
Còn những loại thảo dược chữa bệnh thấp khớp cũng được đưa tới đây, sau khi được gia công sẽ đưa chúng đến trước cửa phòng y tế, đặt trong lều tránh mưa tránh bão.
Điều này đồng nghĩa với việc mẹ Lâm sẽ tới phòng y tế làm việc, trợ giúp các xã viên bốc thuốc chữa thấp khớp. Nếu bà đi làm, anh cả Lâm và anh hai Lâm lại không thể ở nhà một mình.
Lâm Uyển nghĩ ra một cách, mượn một chiếc xe đẩy gỗ từ đại đội, sau khi ăn xong bữa sáng, cha mẹ sẽ đẩy hai anh tới phòng y tế, khi nào về thì lại đẩy về. Thế thì anh cả với anh hai cũng có cơ hội tiếp xúc với đám đông, tiếp xúc với những người bình thường, không cần bị nhốt ở nhà, ngăn cách với thế giới bên ngoài như trước kia nữa.
Giao tiếp xã hội bình thường có lợi cho tinh thần của họ, bệnh tình cũng nhờ thế mà ổn định hơn.
Nếu nhà họ Lâm không có tài cán gì, với bộ dạng hiện tại của hai người con trai, họ nhất định sẽ là chủ đề cười nhạo của người khác, không có lợi đối với bệnh tình của họ. Nhưng bây giờ có Lâm Uyển và Lục Chính Đình làm chỗ dựa, mẹ Lâm và cha Lâm đều được mọi người kính trọng. Nhất là sau khi mẹ Lâm học được cách phối thuốc chữa bệnh thấp khớp, không biết có bao nhiêu người nhờ vào loại thuốc này mà hết đau, họ cũng vì thế mà chủ động bắt chuyện với bà.
Không cần tất cả mọi người đều thật lòng đối đãi, chỉ cần đa số mọi người nhiệt tình là đủ rồi, điều này sẽ có lợi cho việc điều trị bệnh của anh cả và anh hai.
Chu Triều Sinh còn nhờ người dựng một cái lều ở góc sân, có thể cất giữ thảo dược, còn có thể làm chỗ nghỉ ngơi cho anh cả Lâm và anh hai.
Thế là cha Lâm đến vườn trái cây làm việc, mẹ Lâm tới phòng y tế hỗ trợ, anh cả và anh hai Lâm cũng được chăm sóc, tất cả mọi người đều hài lòng.
Lúc xế chiều, lại thu được một đợt nhang muỗi.
Lâm Uyển chỉ huy những người phụ nữ khác dựa theo yêu cầu mà gói chúng lại, bọn họ không bỏ tiền in ấn hộp giấy gì cả, chỉ dùng sợi rơm rạ cột thành một bó, như vậy có thể tiết kiệm tiền đóng gói.
Thím ba Lâm không nhịn được hỏi: “Uyển Uyển, chúng ta có thể mua không? Lúc chưa có thứ này thì cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì mấy nhưng giờ có cái đốt rồi mới thấy muỗi nhà mình độc thế nào.”
Những người phụ nữ khác thấy có người mở lời hỏi trước nên cũng nhao nhao bảo là mình cũng muốn mua nhưng không biết giá cả ra sao.
Trên cơ bản thì nhà các cô đều có mùng màn nhưng mỗi nhà đều có tình trạng khác nhau.
Có người thì tiền và phiếu không đủ, mùng quá nhỏ, nếu chỉ che phần nằm giữa hai mặt tường của giường thì chỉ cần kéo mùng ra muỗi vẫn vào được như cũ.
Hoặc là mùng đã bị rách tơi tả, dù sao nó chỉ được làm từ vải mỏng, kéo một cái là rách ngay, hơn nữa do đã dùng lâu năm nên mùng bị rách lỗ cha lỗ chỗ chẳng ra hình dáng gì nữa, căn bản không ngăn được muỗi.
Nếu móc cả năm mặt thì rất bí, lỡ đâu lúc nằm ngủ lăn ngang lộn dọc thì muỗi vẫn vào được như thường.
Bây giờ muỗi còn mang độc, bị nó chích phải thì không những người bị nổi mẩn ngứa lớn còn có khả năng bị lây nhiễm bệnh, sốt cao không ngừng thậm chí còn dẫn đến tử vong, khiến người ta khó lòng để phòng.
Lâm Uyển nói: “Mọi người có thể đăng ký lấy mấy sản phẩm chúng ta làm lỗi, chia theo số người, cầm về dùng.”
Bởi vì nhang muỗi được làm thủ công bằng tay, hơn nữa còn mới bắt đầu làm nên cho dù có khéo tay thế nào cũng không tránh khỏi việc hư hại. Nếu sản phẩm quá kém thì nghiền nát rồi làm lại, nếu đã thành hình và đốt được thì để mọi người cầm về dùng.
Nhóm các phụ nữ rất vui mừng, trước đây họ chỉ có thể nhìn sắc mặt chồng và mẹ chồng mà sống, bây giờ họ cũng có thể kiếm được vật dụng đặc biệt, kiêu ngạo biết bao nhiêu!
Nở mày nở mặt!