Lục Chính Đình cưỡi ngựa đi một vòng rồi nói với cha Lâm một đề nghị: “Có thể làm hầm giữ nước ở đây.”
Ở đây chỗ nào cũng có đá rải rác, trồng cái gì cũng không được nhưng có thể đào một cái hố rồi dùng xi măng trát lên để chứa nước. Hơn nữa chỗ này địa thế trũng, vào ngày trời mưa nước ở các vùng xung quanh sẽ chảy về đây, rất thích hợp để làm hầm chứa nước.
Cha Lâm nhớ kỹ lời anh nói, sau này sẽ thương lượng với đại đội trưởng.
Lâm Uyển đi bộ lên nhìn một chút, cha cô thật sự hợp với việc quản lý vườn trái cây, tự mình vạch ra cách làm. Hơn nữa ông biết cách tận dụng tài nguyên tại chỗ, dùng đá có sẵn ở đây làm thành một con đường nhỏ, ông còn chia đất thành từng khu, trồng các loại thảo dược khác nhau. Còn có vài nơi, cây cối mọc um tùm, ông không xử lý chúng mà vận dụng chúng làm nơi cho thảo dược dây leo mọc.
Tới thăm được một lúc kha khá lâu thì hai người họ cùng về thôn.
Tiểu Minh Quang thấy hai người đã về thì lập tức chạy đến đưa một cái vòng hoa trông rất đẹp cho Lâm Uyển, chỉ là có hơi nhỏ một chút. Vòng hoa được bện thành từ cỏ xanh mềm, trên đó còn có rất nhiều nụ hoa màu đỏ, vàng, hồng, trắng, tím, trông vô cùng đẹp.
Đôi mắt trong trẻo của Lâm Uyển cong cong: “Oa, đẹp quá!”
Cô cầm nó đội lên đầu, có hơi nhỏ, nếu búi tóc lên thì có khi đội vừa.
Tiểu Minh Quang ngửa đầu nhìn cô, ý bảo cô đeo sai rồi.
Lâm Uyển lấy xuống, khom lưng cúi đầu xuống: “Nào, con đội cho mẹ đi.”
Tiểu Minh Quang kéo tay Lâm Uyển, đeo vòng tay vào cổ tay cô.
Lâm Uyển:...
Sao mình lại cho rằng vòng hoa chỉ có thể đội lên đầu chứ? Mình khờ rồi sao?
Bọn họ cùng nhau về nhà, trên đường đi mẹ Lâm hỏi con gái: “Nhà còn nhiều trứng gà lắm, mẹ làm bánh trứng nướng, con rể thích ăn không?”
Lâm Uyển: “Mẹ, giờ có ai không thích ăn bánh trứng nướng đâu? Mẹ hỏi anh ấy có thích ăn vỏ trứng không thì còn được.”
Mẹ Lâm oán trách mà đẩy cô một cái: “Cái con bé này, hồ đồ.”
Lâm Uyển cười ha ha: “Mẹ, không cần dùng bột với trứng đâu, ăn bột ngô cũng ngon lắm.”
Về đến nhà, mẹ Lâm thu xếp một chút: “Con gái, nhà nhiều trứng gà lắm, cũng không thể để nhà ăn hết được. Con cưỡi ngựa đem trứng lên công xã đổi lấy tiền đi!”
Lâm Uyển nhìn mẹ: “Anh Cường Tử tan làm rồi nhỉ, tối tối qua nói với anh ấy bảo anh ấy mai tiện đường mang đến công xã đổi luôn!”
Cái chức đội trưởng dân binh mà Chu Tự Cường đảm nhiệm cũng rất thoải mái, anh ta là người mạnh mẽ, trước đây có một số người lười biếng, không chịu làm việc đàng hoàng mà cả ngày chỉ tìm cách gian dối, gây sự, vụng trộm, kết quả bị Chu Tự Cường nghiêm khắc xử lý một trận, bấy giờ họ mới đàng hoàng lại.
Họ đàng hoàng rồi thì anh ta cũng chẳng còn việc gì để làm nữa, các đội viên đều làm việc, anh hoặc là đến công xã hoặc là giúp đỡ đại đội làm chân chạy vặt.
Lâm Uyển giúp mẹ cô làm cơm, cha Lâm bận rộn quét sân, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng từ trong ra ngoài, ông còn góp nhặt đá về chuẩn bị xây lại bức tường bị sập.
Cả nóc phòng chính cũng phải tu sửa lại, phần cỏ phía trên sau một thời gian dài dãi nắng dầm mưa đã bị hỏng, giờ có phủ thêm cỏ lên đó cũng không kiên trì được lâu, hễ mưa là dột, một năm phải sửa đến hai lần mới ổn.
Lục Chính Đình đang dạy Tiểu Minh Quang nhận biết thảo dược, anh hai Lâm cũng vô giúp vui, mặc kệ Lục Chính Đình có nghe hiểu hay không, anh ta chỉ muốn trò chuyện một cách thân thiện với em rể.
Lục Chính Đình nói với cha Lâm: “Cha, bên cạnh có khoảng đất trống, hay là xây thêm hai gian phòng nữa đi.” Đợi đến khi làm xong nhà mới, hai căn bên này cũng có thể sửa lại rồi.
Cha Lâm nghe thấy thế thì sợ đến xua tay liên tục: “Con rể, không thể tiêu tiền hoang phí thế được.”
Tuy là mặc dù con gái và con rể về thì thật có chút khó xử nhưng xây nhà mới nào có dễ thế đâu. Ông không có tiền, nếu xây nhà chắc chắn phải dùng đến tiền của con gái và con rể. Hai đứa nó làm nhiều chuyện cho nhà mẹ đẻ như vậy, giờ sao còn có thể dùng tiền của hai đứa nó được.
Lâm Uyển lại rất có hứng thú với việc này, cô bưng bát lớn đi ra, vừa khuấy trứng gà vừa nói: “Không cần dùng quá nhiều tiền, gỗ khá dễ mua. Móng nhà dùng đá, nền nhà dùng gạch, nóc nhà thì dùng đá phiến mỏng. Dùng cách này xây một gian phòng, thêm một gian nhỏ kế bên nữa. Tính ra thì cũng không tốn bao nhiêu tiền.”