Lục Chính Đình không hứng thú với việc tụ tập tán dóc hay mở họp đều không có hứng thú, lúc ở thôn Đại Loan anh hầu như chưa từng tham gia. Chỉ có điều bây giờ anh là chồng Lâm Uyển, các anh của cô có bệnh không chống đỡ nổi gia đình, vậy nên nửa người con trai như anh phải đứng ra gánh vác, giao thiệp là điều cần thiết.
Vậy nên anh tình nguyện đi, trước khi đi còn căn dặn Lâm Uyển, cô có mệt thì nghỉ sớm không cần chờ anh.
Lúc ăn cơm anh đã thấy cô sắp không mở mắt nổi nữa rồi.
Sau khi họ đi, Lâm Tuấn và Lâm Tụ uống thuốc xong thì hai người họ và Tiểu Minh Quang đi ngủ trước còn Lâm Uyển thì kiểm tra lại bản ghi chép một lần nữa
Mẹ Lâm còn muốn thắp đèn thêu thùa may vá, thuận tiện trò chuyện với con gái một chút, bà thử dò hỏi: “Uyển Uyển, hai tháng này mà vừa hay có bầu thì đến năm sau khi ở cữ trời đúng dịp mát mẻ. Mang thai vào mùa đông, đến tháng sáu tháng tám ở cữ thì nóng chết người.”
Lâm Uyển:...
Cô nghiêng mặt né tránh ánh mắt của mẹ Lâm: “Mẹ, con mới bắt đầu làm việc, không vội.”
Bây giờ cô là bác sĩ, cô muốn học y học, còn muốn kiếm tiền nữa làm gì có thời gian mang thai sinh con. Hơn nữa, cô và Lục Chính Đình hình như còn chưa được tính là vợ chồng thực sự! Ha ha ha ha ha.
Mẹ Lâm thấy cô bỗng dưng bật cười một cách kỳ quái như vậy thì tức giận liếc mắt nhìn cô: “Cái con bé này.”
Có một số việc thì hiểu nhanh lắm, một số việc lại cứ mơ mơ hồ hồ.
Bà thấy Lâm Uyển cứ mãi ngáp ngắn ngáp dài thì giúp cô đặt ván giường xuống, nhân lúc Lâm Uyển đi tắm bà thắp nhang đặt ở nhà chính.
Vốn dĩ mẹ Lâm cũng không nỡ dùng nhưng sau khi bị Lâm Uyển nói mấy lần mới thắp nhang cả hai phòng.
Mặc dù không thể đuổi hết toàn bộ muỗi ra ngoài nhưng mặt với tay cũng không bị chích nổi đầy cục nữa.
Lâm Uyển tắm xong nằm lên giường là ngủ luôn.
Hội nghị đại đội cũng kết thúc.
Lão bí thư, đại đội trưởng, kế toán Lâm bây giờ vô cùng yêu thích Lục Chính Đình, vô cùng thích.
Sao anh lại có bản lĩnh thế chứ? Mỗi khi họ gặp khó khăn, anh đều có thể nghĩ ra cách giúp đỡ, lại còn thông minh hiểu biết rộng. Năng lực học tập của anh vô cùng mạnh, chỉ một cuộc họp nhỏ cũng đủ để anh hiểu rõ rất nhiều việc trong Lâm Gia Câu. Anh còn có thể đưa ra vài ý kiến cho kế toán Lâm, chỉnh sửa sổ sách hợp lý hơn. Thậm chí anh chỉ cầm lật hai cuốn sách cổ trên bàn đã nhớ được nội dung trong đó.
Lúc họp anh không nghe được, đều nhờ kế toán Lâm viết chữ cho anh, trong suốt cuộc họp anh đều rất yên tĩnh nhưng những điều cần nói anh vẫn sẽ nói.
Lão bí thư nhịn không được cảm thán trong lòng nếu để anh làm đại đội trưởng, các xã viên nhất định sẽ rất hạnh phúc, không thiếu ăn thiếu mặc. Người này nhìn bề ngoài thì rất lạnh lùng, vô dục vô cầu nhưng trong đầu anh lại chứa một ván cờ rất lớn. Tựa như anh có một loại kỹ năng, có thể tách rời sự bất hạnh của bản thân với thế giới bên ngoài, không để sự bất hạnh của bản thân ảnh hưởng đến thái độ của anh đối với người khác, cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.
Một người rất giỏi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Chính Đình nói lời tạm biệt với mọi người sau đó ngồi xe kéo về nhà với cha Lâm và chú ba Lâm vipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ
Anh ở bên ngoài tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới vào nhà, lúc này Lâm Uyển đã ngủ.
Tối nay cô có vẻ rất khác, cô nằm ngửa trên giường, để lộ chân và tay, ngủ vô cùng ngon.
Tư thế ngủ trước đây của cô không giống như này.
Anh từng quan sát qua Lâm Uyển, phát hiện cô khi đứng trước mặt người khác thì vô cùng tự tin đường hoàng, không hề sợ hãi nhưng buổi tối khi ngủ cô lại thu mình lại, hình như cô không có cảm giác an toàn, luôn phải tìm thứ gì đó để che mình lại.
Mỗi khi như vậy, anh sẽ ôm trọn cô vào lòng, thật khiến người ta nghiện.
Anh ngồi bên giường thưởng thức tướng ngủ của cô, anh cảm thấy mình có thể ngắm cô nguyên đêm nay.
Mẹ Lâm xuống giường thấy thế thì cười nói: “Đứa bé này.” bà bước tới đẩy Lâm Uyển xoay người qua một bên chừa chỗ cho anh nằm.
Lục Chính Đình lập tức ngăn bà lại: “Không sao cả.”
Mẹ Lâm thấy anh trông có vẻ rất dịu dàng thì thấy mừng thầm thay con gái, dứt khoát không lo cho hai đứa nữa.
Đợi khi mẹ Lâm và cha Lâm đã lên giường, lúc này Lục Chính Đình mới chống tay lên giường. Anh nghiêng người nằm xuống, bàn tay lớn thử vỗ nhẹ lên đầu vai Lâm Uyển, cô thuận thế chui vào lồng ngực anh, động tác vô cùng nhuần nhuyễn.