Cô dỡ ngựa ra khỏi xe, không cần buộc dây mà đặt thẳng dây buộc vào lưng con ngựa. Nó tự đi đến chỗ cũ ăn cỏ, chờ ăn no xong sẽ tự biết đường về, không cần Lâm Uyển quan tâm.
Lâm Uyển liếc nhìn bà Lục: Đúng là không bằng một con ngựa.
Lục Chính Đình cũng không ở nhà, anh đưa Tiểu Minh Quang đến đại đội luôn.
Bà Lục nhìn anh cứ thế mà đi, không hề phản ứng lại bà ta, trong chốc lát lửa giận ngùn ngụt, lập tức nhảy dựng lên, định chửi ầm. Miệng bà ta mở rộng, vừa định mắng chửi thì đối diện với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Lâm Uyển. Ánh mắt đó thực sự sắc bén, sắc tới nỗi khiến bà ta run rẩy. Nghĩ đến lời con gái hai, bảo bà ta đừng đắc tội với thằng ba cũng đừng cứng rắn với Lâm Uyển, phải dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết người.
Nói trắng ra là khiến cho mọi người cảm thấy Lâm Uyển bất hiếu, ngược đãi mẹ chồng, làm cô xấu mặt, sau đó danh chính ngôn thuận chia nhà, chia nửa tiền ra.
Bà Lục tránh né ánh mắt của Lâm Uyển, nhìn theo Lục Chính Đình gọi: “Thằng ba à, em trai con không về thành phố nữa, lương thực và các mối quan đều chuyển về. Thằng bé muốn làm cán bộ gì đó, con đi hỏi giúp thằng bé xem, để thằng bé đi vào huyện hay là đi đâu…” Nhìn Lục Chính Đình càng ngày càng xa, căn bản không muốn quay đầu để ý bà ta, trái tim bà Lục đã lạnh đi rất nhiều.
Trước đây bà ta đối mặt với Lục Chính Đình trong tâm thái chán ghét và vứt bỏ, lúc này không biết tại sao lại biến thành không cam lòng.
Thực sự không cam, một tháng 78 tệ, không hề cho bà ta một cắc nào, quả thực tim bị đào ra đến đau nhức.
Lúc này bà ta còn chưa biết Lục Chính Đình đưa tiền cho cha vợ lợp nhà, cũng không biết chuyện Lâm Uyển và Lâm Gia Câu hợp tác làm nhang muỗi, chỉ quan tâm mỗi chuyện công việc của con trai út và con gái út học cấp 3. Cho dù trong thôn đang thu thảo dược để làm nhang muỗi thì bà ta cũng cho rằng Lâm Uyển lăn lộn vớ vẩn thu thảo dược cho người ta tắm.
Vậy nên, đả kích mang tính hủy diệt còn chưa rơi xuống đầu bà ta.
Lâm Uyển cười lạnh một tiếng: “Tôi nói thật cho bà biết, cho dù là Lục Chính Kỳ hay Lục Tâm Liên, ai cũng đừng hòng tiêu một xu tiền của chồng tôi.”
Đúng là mặt dày.
Bà Lục bị cô làm cho nghẹn họng đến mức người ngửa ra sau, lập tức đuổi theo muốn mắng chửi, lại bị động tác trừng mắt vung roi ngựa của Lâm Uyển dọa cho rụt về.
Cho dù Lâm Uyển sẽ không thật sự đánh, nhưng con người khi đối mặt với nguy hiểm sẽ lùi lại chạy trốn theo bản năng. Bà ta thực sự sợ nên không dám lấy trứng chọi đá với Lâm Uyển.
Lâm Uyển về nhà phát hiện chỉ có Minh Thụy và Khiếm Nhi ở nhà, đến cả Lục Minh Lương cũng không ở nhà, hình như là đi cắt cỏ hoặc đào thảo dược rồi. Lúc này thôn Đại Loan cũng làm nhang muỗi, cần rất nhiều thảo dược, mấy đứa trẻ đều làm công việc này.
Lâm Uyển lấy ra quần áo của ba người, nhang muỗi để trong hộp, mười quả trứng gà luộc kia thì để ở trong không gian lưu trữ của hệ thống, đợi mấy đứa trẻ về thì chia.
Thu xếp xong, cô đi đến đại đội trả lại xe hàng.
Trong sân của đại đội làm nhang muỗi, phía trước cửa phòng y tế là những thảo dược cô cần. Cho dù mấy ngày nay cô cũng có về qua, nhưng vẫn chất đống như núi nhỏ.
Vừa hay có người đến phòng y tế lấy thuốc giảm đau.
Cơ bản thì các xã viên thấy bệnh nào có thể nhịn thì sẽ nhịn, không nhịn được thì mới đến lấy chút thuốc giảm đau.
Bác sĩ Kim thấy cô về thì hỏi: “Bác sĩ Lâm về thật đúng lúc, châm cứu cho cậu ấy mấy cái rồi lấy thảo dược về tắm đi.”
Tình trạng của Lục Minh Phúc và Lâm Lão Uông gần giống nhau, viêm khớp mãn tính nghiêm trọng.
Lục Minh Phúc đến lấy thuốc vừa nghe thấy có hiệu quả lập tức kích động: “Thím nhanh kê cho cháu hai thang đi, hai hôm nay đi sửa kênh mương, cái chân này của cháu lại đau, trước kia còn có thể chịu đựng được, hôm nay đau đến chết đi sống lại.”
Thực ra mấy ngày trước anh ta đã cảm thấy rất đau rồi, vẫn luôn cố gắng nhịn, không nỡ xin nghỉ vì công điểm tu sửa kênh mương cao. Kết quả là càng nhịn thì càng thêm phiền phức, càng ngày càng đau, đi đường không thẳng chân nổi, cái chân trái cứ vừa đi vừa lết, không cần nói cũng biết khổ sở như nào.
Trước đây lúc Lâm Uyển và Lục Chính Đình nghiên cứu đã phối không ít, buộc lại thành từng bó gọn gàng để hết trong cái sọt ở phòng y tế. Cô lấy ba thang thuốc đưa cho anh ta, dặn dò anh ta chú ý những việc gì, rồi nói: “Thuốc tắm chỉ có thể làm giảm chứ không thể trị tận gốc, tiến hành điều trị từng bước thì phải dùng thuốc để điều trị thân thể.”