Lúc này không có người tới, anh ta đi đến giúp Lâm Uyển phân loại thảo dược. Phân loại một lúc thì anh ta hết nhẫn nại rồi, nhiều thảo dược thế này, dáng vẻ khi héo đi còn giống nhau, phân loại thế nào được?
Anh ta nhìn đôi tay Lâm Uyển không ngừng làm việc, động tác vô cùng nhanh, đơn giản giống như không cần phân biệt.
Thảo dược bản địa phức tạp, vô cùng đa dạng, lúc xã viên thu gom đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến việc phân loại, cứ thế để lẫn chúng vào với nhau. Hiện tại lượng công việc rất nhiều, có hệ thống giúp đỡ, tốc độ phân loại thảo dược của Lâm Uyển càng nhanh hơn, đã vậy còn có thể chọn ra những loại dược tính tốt, những loại bình thường thì bị 999 trực tiếp hấp thu hết, vậy nên cô cũng không có nhiều lo lắng.
Bác sĩ Kim nhìn một lúc: “Sau này để họ phân loại ra rồi hẵng giao tới.”
Ở nông thôn là thế đấy, làm việc không có trật tự, chứ đừng nói đến việc quy hoạch khoa học. Lúc lũ trẻ cắt thảo dược cũng không quan tâm việc phân loại, bởi vì như thế sẽ rất chậm.
Lâm Uyển nhìn đống thảo dược cao như núi, về sau sẽ càng ngày càng nhiều, quả thực nên chia ra, quản lý một cách khoa học mới ổn.
Bác sĩ Kim đối chiếu với phương thuốc điều trị phong thấp của cô, nửa tin nửa ngờ: “Thật sự có hiệu quả nhanh vậy sao?”
Mặc dù Lâm Uyển đã thử qua ở Lâm Gia Câu, hiện tại các xã viên trong thôn Đại Loan cũng đang dùng, nhưng bác sĩ Kim vẫn cảm thấy rất trừu tượng. Quả thực là không trong nghề không biết tình hình nghề đó, mấy loại cỏ sao mà có hiệu quả nhanh như thế chứ?
Lâm Uyển giải thích cho anh ta, những người đến khám bệnh đều là những người đau không thể chịu nổi nữa, chỉ cần là có chút thuyên giảm sẽ rất rõ ràng, vậy nên hiệu quả rất tốt.
Bác sĩ Kim: “Bây giờ không có chuyện gì để tôi thử xem, cô trông coi phòng y tế nhé.” Anh ta lấy một túi thảo dược về để nấu nước tắm.
Con người bác sĩ Kim có chút thú vị. Trước khi anh ta kê thuốc cho người ta thì bản thân đã thử rồi. Anh ta cảm thấy hiệu quả thì mới kê thuốc cho người ta. Hiệu quả không tốt hoặc tác dụng phụ quá mạnh thì sẽ không kê. Đương nhiên, điều đó cũng vì anh ta có bí quyết cả, ở nông thôn thì thường không có lựa chọn về bác sĩ, có thể lấy được thuốc nào rẻ thì lấy, căn bản không có gì để xoi mói.
Lâm Uyển nghĩ đến lúc anh ta tự mình kiểm tra cô và Lục Chính Hà, thế mà trực tiếp vươn tay ra để cho hai người tiêm, cũng không để ai đi lên.
Nửa ngày không có ai đến xem bệnh lấy thuốc, nhưng Lục Chính Đình và Tiểu Minh Quang lại tới giúp cô chọn thảo dược và phối thuốc.
Lục Chính Đình: “Đại đội Ngũ Liễu rất có hứng thú với chuyện chúng ta làm nhang muỗi, muốn phổ biến trên toàn đại đội, bọn họ có thể gửi tới hợp tác xã cung ứng trên tỉnh. Khoảng tầm 3 hào một bó.”
Lâm Uyển rất vui, chuyện này là chuyện tốt. 3 hào cũng là có lãi, dù sao thời đại này, cho dù là người có sức lao động cũng không kiếm được tiền mặt.
Bây giờ cố gắng vẫn có thể làm được một tháng, lại dự trữ thêm một phần hàng hóa cho năm sau. Chủ yếu là có một số loại thảo dược chỉ sinh trưởng một năm một lần, phải sử dụng chúng trước khi mùa thu đến chúng khô héo hết, để tránh lãng phí, dù sao năm sau còn rất dài.
Lục Chính Đình nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, tiếp tục nói: “Phúc lợi không tồi, một ngày làm nhang muỗi sẽ cho em mười công điểm. Nếu như có lãi thì sẽ chia cho em ba phần.”
Công điểm và tiền ở đây không ngang nhau, bởi vì bây giờ kiếm tiền không dễ dàng gì. Công điểm của người dân cũng chỉ là lương thực của đại đội và những thứ khác có liên quan, không liên quan trực tiếp tới tiền.
Lâm Uyển biết chắc chắn là do anh nói chuyện: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.” Lâm Uyển dùng vai huých anh, rồi nháy mắt với anh, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Lục Chính Đình phát hiện, từ khi hai người bọn họ ngủ cùng nhau trên giường gỗ nhỏ thì mối quan hệ của hai người đã có bước phát triển vượt bậc. Buổi tối cô nằm trong vòng tay anh ngủ rất say, buổi sáng sẽ ngượng ngùng trèo xuống giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh sợ cô ngại nên cũng cứ giả vờ ngủ, giả vờ như không biết gì hết.
Mà ban ngày, cô nói chuyện với anh tự nhiên hơn nhiều, ỷ vào việc anh không nghe thấy mà đùa giỡn với anh.
Ví như trên đường về cô sẽ cười với anh, nói cái gì mà “Ôi chao, không cẩn thận ngủ với anh rồi.” Anh hỏi cô nói gì thế, cô sẽ cắn môi cụp mi xuống tránh ánh mắt, sau đó tỏ vẻ có bí mật đấy nhưng mà không nói cho anh nghe đâu. Về sau còn giả vờ giả vịt viết gì đó cho anh xem, có điều bản thân cô không nhịn được mà nói thêm một câu như “Sao mà anh lại đẹp thế!” gì đó để khen anh.