Phụ nữ nông thôn không học thức, cũng không có kiến thức về sức khỏe, Lâm Uyển đương nhiên sẽ không nói hết tất cả cho chị ta. Nói nhiều khiến người ta sợ, cũng sẽ khiến người bệnh suy nghĩ linh tinh. Chỉ cần không là bênh hại chết người, động viên người ta là trên hết, căn dặn bọn họ uống thuốc, tái khám và nghỉ ngơi.
Nghe Lâm Uyển nói không cần căng thẳng, bọn họ mới thở phào, Khâu Thủy Anh cũng nở nụ cười.
Lâm Uyển lấy kim châm cứu ra khử trùng, sau đó châm cứu cho chị của Thủy Anh, châm vào tam âm giao và quan nguyên, thận du, giữ kim 5 phút, cách ngày châm một lần.
Ngoài ra Lâm Uyển lại bắt mạch cho chị ta, xem tình hình tưa lưỡi, sau đó kê thuốc Đông y, lưu thông khí huyết là chính, có đan sâm, xích thược, nguyên hồ, bồ công anh, nhựa đào…. Vì bản địa không có đương quy nên cô chỉ có thể tự điều phối phương thuốc của mình, đặt tên là “công thức chống viêm nhiễm phụ khoa”. Đợi sau này có điều kiện, cô có thể mua được mấy loại thuốc như đương quy, đại huyết đằng, nghệ đen… ở bệnh viện lớn.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm nhiều, vậy hôm sau tôi lại đến châm cứu.” Chị của Thủy Anh cũng đau đến sợ rồi. Lúc này Lâm Uyển châm cứu cho cô ta xong, cô ta cảm thấy không còn đau như thế nữa, ít nhất là có thể chịu được. Có điều Lâm Uyển đã xây dựng tâm lý cho chị ta, chị ta đã kéo dài quá lâu, không thể khỏi nhanh như thế, phải dựa vào tĩnh dưỡng.
Cô dặn đi dặn lại, bảo bọn họ làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, tái khám, chú ý sức khỏe.
Mặc dù biết đoán chừng nghỉ ngơi thật tốt là điều không thể nào, Lâm Uyển vẫn hy vọng chị của Thủy Anh có thể yêu quý cơ thể mình hơn, nếu không thì chẳng cần tới 40 50 tuổi đã mãn kinh rồi.
Lâm Uyển viết bệnh án, Khâu Thủy Anh nộp 5 công điểm phí đăng ký khám.
Cô ta hỏi Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, tiền thuốc bao nhiêu vây?”
Lâm Uyển: “Đợi khi chuyển biến tốt rồi tính tổng tiền luôn. Đầy đều là thảo dược mà đại đội dùng công điểm để đổi, đến lúc đó có thể giảm bớt một phần.”
“Cảm ơn bác sĩ Lâm.” Chị của Thủy Anh được bác sĩ an ủi thì cũng không nghĩ linh tinh nữa, trong lòng tạm thời an tâm hơn.
Lâm Uyển đưa bọn họ tới cửa dặn dò: “Chú ý vệ sinh, trong thời gian uống thuốc không được sinh hoạt vợ chồng, nếu không cô phải đến nằm viện đó.”
Đợi khi bọn họ đi rồi, Lâm Uyển quay lại bàn lấy bút bổ sung hoàn thành hồ sơ bệnh án, trong đó cô viết vô cùng chi tiết.
Lâm Uyển nhìn mặt trời, cũng trưa rồi. Cô đóng cửa lại đi tìm Lục Chính Đình và Tiểu Minh Quang về nhà ăn cơm.
Lục Chính Đình đang dạy Tiểu Minh Quang học chữ. Anh dùng que gỗ để viết, đọc, Tiểu Minh Quang nghe. Hai người này ở cạnh nhau có chút cổ quái lại vô cùng hài hòa, có thể nói nhưng không thể nghe, có thể nghe nhưng không thể nói. Lục Chính Đình dạy xong thì kiểm tra xem Tiểu Minh Quang học thế nào, Tiểu Minh Quang sẽ dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào đáp án chính xác.
Lục Chính Đình cười, đưa tay ra xoa đầu thằng bé: “Giỏi lắm.”
Lâm Uyển khoanh tay dựa vào gốc cây, nghiêng đầu thích thú nhìn hai người họ. Đây quả là cuộc sống mà cô chưa từng thấy, còn rất thú vị chứ.
Lục Chính Đình nghiêng đầu nhìn cô: “Đi rồi à?”
Lâm Uyển gật đầu rồi đi tới: “Về nhà ăn cơm thôi.”
Lục Chính Đình chống nạng đứng dậy, ngồi lại vào xe lăn, rồi bỏ nạng ra.
Tiểu Minh Quang nắm lấy tay Lâm Uyển, ba người cùng nhau về nhà.
Bữa cơm trưa, Lục Chính Kỳ lên công xã không về, Lục Tâm Liên đã quay về trường, trong nhà có thể nói là khá yên bình… Trừ việc bà Lục còn đang bán thảm bên ngoài.
Đáng tiếc ông Lục đã tịt ngòi rồi, bà ta chỉ có thể bán thảm làm bạch liên hoa.
[Bán thảm: lợi dụng tình hình đau khổ của mình để lôi kéo sự thương cảm của người khác. Ở đây tác giả chơi chữ (卖惨: bán thảm, 买卖惨: làm ăn thảm hại)]
Chỉ dâu cả và chị dâu hai không cần nói cũng biết vui nhường nào, nụ cười trên mặt không giấu được, thấy Lâm Uyển thì gọi thân thiết.
Lâm Uyển lấy 4 quả trứng gà chia cho mấy đứa nhỏ.
Bà Lục: “Sao không có của tao?”
Lâm Uyển lạnh nhạt đáp: “Bà ngoại tặng cho cháu ăn, mẹ chắc chắn muốn cướp từ miệng mấy đứa nhỏ à?”
Bà Lục chán nản, hừ, chẳng phải trong nhà cũng có à, tôi tự làm tự ăn.
Đáng tiếc lúc này trong nhà không có thật. Trước đây Lục Chính Đình đưa tiền cho nhà, bà ta đều cho con trai con gái út tiêu, chỉ nghĩ là tháng nào chẳng có tiền, không cần tiết kiệm, trong nhà cũng chẳng có đồng nào.