“Chào buổi sáng.” Không nghe thấy nhưng anh lại thích nói thế với cô. Anh đã từng ảo tưởng qua về giọng nói của cô, hẳn là trong trẻo êm tai, sẽ không quá nũng nịu gì đó.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Lục Chính Đình, tâm trạng Lâm Uyển càng tốt hơn, hàng lông mày cong lên đáp lại câu chào buổi sáng của anh.
Hai đứa trẻ cũng dậy rồi, Lục Minh Lương cũng học theo chú ba, thím ba chào buổi sáng. Tiểu Minh Quang không nói chuyện nhưng lại trèo lên chỗ Lâm Uyển, thơm vào má cô một cái.
Lục Minh Lương thấy thế cũng bổ nhào về phía trước thơm một cái, sau đó cười hi hi ha ha mà mặc quần áo.
Chị dâu cả Lục đi xuống hỏi: “Em dâu, em đi lên công xã có mang lương khô không?”
Nếu mà mang lương khô thì phải làm nhiều một chút.
Nếu như là trước đây, gặp phải chuyện như thế cô ta sẽ căng thẳng sợ hãi, cảm thấy trời sắp sập đến nơi rồi. Nhưng mà bây giờ nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình vẫn bình tĩnh như thường, như không có chuyện gì vậy, cô ta cũng không sốt ruột.
Lâm Uyển tỏ ý không cần, đoán chừng buổi trưa là có thể về rồi.
Ăn bữa sáng xong, Lâm Uyển xách túi lên vai chào tạm biệt cả nhà.
Lục Chính Đình dẫn theo Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đến cửa tiễn cô. Lục Minh Lương: “Thím ba, chú ba chúc thím mã đáo thành công!”
Cô cưỡi con ngựa, trông rất hợp cảnh.
Lâm Uyển xua tay rồi cưỡi người xuất phát, cô đến chào bác sĩ Kim một tiếng đã. Bác sĩ Kim muốn đi cùng cô, nhưng vì có hai đứa trẻ tối qua đang sốt, anh ta phải lập tức chẩn đoán, chỉ có thể để cô đi một mình.
Lâm Uyển cưỡi ngựa một đường đi thẳng đến công xã. Dọc theo con đường này giống như đi BMW, mấy xã viên đang làm việc trên ruộng bậc thang, nhìn thấy một người phụ nữ cưỡi ngựa mang tay nải, giống như đàn ông.
Đến công xã, cô đến phòng làm việc báo cáo trước. Cán bộ phụ trách y tế công xã tên là Trương Kiều, hơn 40 tuổi, mặc đồ đen. Ông ta nhìn thư giới thiệu của Lâm Uyển, rồi lại nhìn Lâm Uyển: “Cô học ở đâu?”
Lâm Uyển: “Chu Triều Sinh của Lâm Gia Câu, Kim Hướng Đông của đại đội Ngũ Liễu. Bác sĩ Kim là bác sĩ ở thành phố được điều xuống, rất giỏi.”
Cô nói dối không chớp mắt, không hề do dự chút nào.
Trương Kiều không thấy một kẽ hở nào. Câu hỏi khảo hạch mở đầu là mấy vấn đề về bác sĩ chân trần, Lâm Uyển đối đáp rất lưu loát.
Nói chuyện một lát, ông ta cảm thấy Lâm Uyển không đến mức chẳng biết gì như trong báo cáo viết, cho nên bảo cô đến bệnh viện để bác sĩ khảo hạch qua.
“Bác sĩ chân trần của công xã chúng ta đều có quy định, bắt buộc phải thi qua bài khảo hạch mới có thể nhận được giấy chứng nhận bác sĩ chân trần. Cô chưa từng làm bài khảo hạch nên không thể tự mình hành nghề y, khám bệnh, biết chưa hả?”
Thái độ của Lâm Uyển rất tốt: “Cảm ơn lãnh đạo, bây giờ tôi đã biết rồi.”
Trương Kiều thấy dáng vẻ cung kính như học sinh gặp giáo viên của Lâm Uyển, cộng thêm dáng dấp xinh đẹp của cô, làm người tự nhiên hào phóng, không lỗ mãng hay nhát gan, ấn tượng càng tốt hơn.
“Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện làm bài khảo hạch.”
Trên đường đi Lâm Uyển không nói câu nào, làm như không biết chuyện bị báo cáo mà đi theo đến bệnh viện.
Bác sĩ biên chế trong bệnh viện này có bốn người, chẳng qua gộp cả y tá phối thuốc ngoài biên chế gì đó thì có tất cả 12 người, đều là có quan hệ đủ cứng nhét vào.
Viện trưởng tên Vương Thịnh Vận, một người phụ nữ ngoài 40, mặc áo blouse trắng, gò má cao và sâu, nhìn có vẻ không dễ gần.
Nhìn thấy bọn họ đi tới, bà ta bèn nói: “Triệu Khuê Trung đâu, bảo anh ta đến khảo hạch.”
Có người nói anh ta chưa đến, lúc này mới hơn 8 giờ, bình thường 8 giờ rưỡi mới vào làm.
Vương Thịnh Vận bực dọc mắng: “Sắp xếp chuyện này mà giờ còn chưa đến, được rồi, để tôi.”
Bà ta là bác sĩ tốt nhất công xã, có thân phận có địa vị. Bí thư công xã còn phải khách sáo với bà ta, cũng muốn mời bà ta tới khám cho già trẻ lớn bé trong nhà.
Đương nhiên Trương Kiều cũng rất khách sáo với bà ta: “Viện trưởng Vương, đây là Tiểu Lâm được đại đội Ngũ Liễu tuyển để phối hợp với bác sĩ Kim.”
Ý là không cần phải dựa theo tiêu chuẩn của bác sĩ chân trần, có thể thả lỏng ra được.
Vương Thịnh Vận không thèm nhìn, lấy ra một bài thi đặt lên bàn, không nói rõ ràng: “Cô đi sang bên kia làm đi.”
Trương Kiều thấy thế, kinh ngạc nhìn Vương Thịnh Vận một cái, cái này hơi quá mức. Đây là bài thi mỗi năm của bác sĩ công xã mà.
Nhất thời ông ta thấy hiếu kỳ, ở lại xem xét, khiến cho Vương Thịnh Vận càng cảm thấy Lâm Uyển đi cửa sau, thế mà ngay cả Trương Kiều cũng giúp đỡ cô.