Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 183: Bắt Gian 2

Unknown Chương 183: Bắt gian 2

Chỉ có điều anh ta không thi lên đại học, nhà vợ lại bỏ lương thực ủng hộ cho anh ta học làm bác sĩ, sau một năm rưỡi đào tạo sẽ về kết hôn rồi đến bệnh viện của công xã làm việc.

Anh ta đương nhiên không thích Kim Ni Nhi là bao, nhưng người xung quanh đều như thế, người nhà tìm cho họ một đối tượng kết hôn sinh con rồi cứ thế sống đến hết đời.

Dù anh ta có chán ghét Kim Ni Nhi thô bỉ nhưng cũng không thể làm gì, đừng nói đến việc anh ta từng nhận sự trợ giúp của nhà vợ, anh ta không thể vong ân phụ nghĩa, chỉ riêng Kim Ni Nhi thôi cũng đủ đánh bại anh ta.

Thực ra thì khi anh ta và Lục Chính Hà học tập hay làm việc đều có người khác ở bên cạnh, họ không hề vượt ngoài khuôn khổ, nhiều lắm thì Lục Chính Hà có mấy động tác hay ánh mắt khiến anh ta phải suy nghĩ viển vông thôi, đương nhiên Kim Ni Nhi sẽ không phát hiện điều gì.

Hơn nữa cái cô Kim Ni Nhi này cũng thuộc dạng người dửng dưng, thường ngày không suy nghĩ gì nhiều nhưng tính cách cô ta lại không tốt, nếu cô ta nhận định là có thì phiền toái to rồi.

Hôm nay có người nói với cô ta là chồng cô ta và Lục Chính Hà có gian díu với nhau, hai người họ vụng trộm hẹn hò trong bệnh viện.

Kim Ni Nhi nghe thấy thế thì nóng nảy bỏ luôn công việc đang làm, cầm cuốc xông đến bệnh viện, kết quả thực sự thấy hai người họ ở đó!

Lục Chính Hà bị cô ta dọa sợ, vội vàng nói: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, em tới bệnh viện thì vừa hay gặp được anh của anh rể em nên trò chuyện đôi câu thôi.”

Kim Ni Nhi cô chất phác nhưng không ngốc!

“Cô cho rằng tôi ngốc à? Hai người vô tình gặp nhau ở bệnh viện hay là trốn đến đây gặp nhau?” sự bực tức trong lòng không có chỗ phát tiết, cô ta bèn bước tới tát Lục Chính Hà một cái đau điếng.

Dáng người cô ta cao lớn, Lục Chính Hà nào có phải là đối thủ của cô ta, tránh cũng không tránh được, kết quả là lãnh trọn cái bạt tai đó.

Lục Chính Hà bụm mặt khóc, Kim Ni Nhi vẫn không buông tha cho cô ta, dùng lực nắm chặt tóc cô ta: “Đi, đi đánh tiểu tam.”

Triệu Khuê Trung cũng bị dọa sợ, anh ta biết vợ mình lợi hại nhưng không nghĩ cô ta dữ dằn hung hãn đến thế này, dẫu sao thì trước đây cô ta vẫn luôn rất ôn tồn với anh ta.

Anh ta vội vàng bảo không có gì, chỉ bởi vì... nhưng cuối cùng vì gì cũng chưa nói ra được, Kim Ni Nhi chỉ liếc mắt nhìn anh ta cái thôi cũng đủ khiến anh ta run lẩy bẩy, thở cũng không dám thở mạnh, nỗ lực thu mình vào góc tối, anh ta sợ vợ mình sẽ tặng cho anh ta một cái bạt tai.

Không cần cha vợ anh ta ra tay, chỉ mình vợ anh ta thôi cũng đủ mần thịt anh ta rồi.

Lục Chính Hà bị kéo đứt mất một nhúm tóc, cô ta đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng nhưng vẫn phải cố nén đau mà thấp giọng nói: “Chị dâu, chị dâu, chị nghe em nói. Chị hiểu lầm rồi, chị mà làm thế công việc của anh ấy cũng mất luôn đấy.”

Cô ta thực sự không thể bị kéo đến công xã phân giải, cho dù bác và anh trai cô ta có thể bình yên vô sự đón cô ta về, thế nhưng mất mặt.

Cô ta không thể bị mất thể diện thế được! Cô ta còn trẻ, còn chưa gả cho người ta nữa.

Cô ta đưa tay về phía Triệu Khuê Trung: “Anh, anh nói gì đi!”

Triệu Khuê Trung nào dám nói gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám, anh ta chỉ quay người từ từ chạy về nhà.

Kim Ni Nhi đưa Lục Chính Hà tới công xã, vừa vào phòng làm việc của viện trưởng cô ta đã đẩy Lục Chính Hà xuống đất: “Viện trưởng, cô xem đi, con hồ ly tinh này thông đồng với chồng tôi.”

Viện trưởng Vương cũng đoán được tám chín phần sự việc lần này, trước đây Triệu Khuê Trung từng báo là em dâu của anh ta nói cái này nói cái nọ, nhưng nếu nói Triệu Khuê Trung gian díu với người ta thì viện trưởng Vương lại không tin.

Cái người tên Triệu Khuê Trung kia thật khiến người khác có một cảm giác nói không nên lời, là cái loại còn không được coi là hèn mọn, còn là kiểu người thích túm tụm lại nói nói cười cười với các nữ đồng chí. Nhưng nếu có ai nói anh ta làm chuyện gì đó, vậy thì không có, anh ta cũng không dám.

Lục Chính Hà rất sợ Kim Ni Nhi lại đánh cô ta nên mau chóng kéo tay viện trưởng Vương: “Viện trưởng Vương, cô mau quản chị ta đi, chị ta điên rồi.”

Sau đó cô ta lại trông thấy khuôn mặt kinh ngạc của Lâm Uyển.

Lâm Uyển thật không ngờ bản thân đi thi cũng có dưa để ăn, bệnh viện thực sự chu đáo quá.


Bình Luận (0)
Comment