Sắc mặt Lục Chính Đình như thường, điệu bộ không biết đã xảy ra chuyện gì, con dâu ba không cần phải nói đương nhiên là khinh bỉ mẹ chồng giả vờ bất tỉnh hù dọa người ta, thằng hai rút ở một bên không chịu ra mặt cho mẹ ruột, nhìn tới nhìn lui, ông Lục cũng không có cách hay gì.
Con dâu ba bây giờ là bác sĩ, công xã và đại đội đều xem trọng, ông ta có thể làm sao bây giờ?
Ông ta thở dài, chậm rãi leo lên giường, lại nặng nề mà thở dài, không nói được lời nào.
Ông ta như vậy là tự gây ra một áp lực vô hình cho các con trai con dâu, để bọn họ biết mình đây là một người cha đang rất khó chịu, rất không hài lòng.
Lúc trước nếu ông ta như vậy, các con trai con dâu lập tức quỳ xuống đất tỏ thái độ nhận sai.
Ngược lại anh hai Lục sợ hãi, hai chân có chút run run, nhưng tốt xấu gì cũng không quỳ xuống.
Chị dâu cả và chị dâu hai Lục cũng rất không yên, nhưng nhìn thấy định hải thần châm Lâm tựa như không có việc gì, hai cô cũng bỗng sinh ra một sức mạnh, tuyệt đối không nhận sai, không hé răng.
Sau một hồi lâu ông Lục không đợi được phản ứng mong muốn, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyển: “Vợ thằng ba, số tiền đó là chuyện thế nào?”
Lâm Uyển hời hợt nói: “Quy định của nhà chúng ta bây giờ là, mỗi người đều phải lao động kiếm công điểm mới có thể ăn cơm, chuyện tiêu tiền tự mình giải quyết. Đương nhiên, lời được tiền cũng tự mình thu xếp, trong nhà không liên quan.”
Như vậy tiền để Lục Tâm Liên đến trường các chị dâu mặc kệ, Lục Chính Kỳ buôn bán lời được tiền, các chị dâu cũng không tham.
Cùng lý lẽ đó, bọn họ cũng giống nhau.
Lâm Uyển lấy điệu bộ người quản nhà tôi nói mới tính, không quan tâm mảy may ông Lục có ý gì, bộ dáng đương nhiên của cô khiến ông Lục cũng tức giận đến mức chùm râu dê không ngừng run run.
Bà Lục trực tiếp tức giận hô hấp ồ ồ, nhịn không được muốn tỉnh dậy.
Lúc này Lục Chính Kỳ cũng nghe thấy tin tức chạy về từ đại đội, anh ta thở hồng hộc vào trong phòng, vừa lúc nghe thấy lời nói của Lâm Uyển.
Anh ta nói: “Cha, như vậy rất công bằng. Anh ba đã chu cấp tiền cho trong nhà nhiều năm như vậy, về sau…”
“Về sau nó cũng phải đưa tiền cho gia đình!” Bà Lục mau chóng ngồi dậy, vỗ giường gọi: “Thằng tư, con là một đứa nhỏ thành thật thiện lương, nhưng người ta không giống như con đâu.”
Lâm Uyển thấy bà Lục không có việc gì thì không để ý tới nữa, cô nói: “Trong đội bận rộn, đều trực ca đêm, chúng ta cũng không thể lười nhác, cũng phải tranh thủ thời gian.”
Cô vừa nói, chị dâu cả chị dâu hai lập tức phụ họa, còn phải đi làm nhang muỗi. Anh hai Lâm nhìn ngó một hồi, rất không có cốt khí chạy tới đại đội cùng làm việc với chị dâu cả chị dâu hai.
Lục Chính Đình nói với Lâm Uyển: “Ngày mai đến Lâm Gia Câu, muốn thu dọn một chút hay không?”
Lâm Uyển phải ở đó ngồi khám bệnh mấy ngày, cần mang hành lý, ngược lại anh muốn thu dọn, nhưng quần áo bên người Lâm Uyển anh không tiện làm loạn.
Lâm Uyển bèn đẩy anh đến phòng phía tây.
Bọn họ vừa đi, phòng phía đông chỉ còn lại bốn người.
Bà Lục nhìn con trai cả và con trai út, lau nước mắt đau lòng Lục Chính Kỳ quá thiện lương đơn thuần, bị người ta ức hiếp.
Lục Chính Kỳ: “Mẹ, mẹ cũng đừng khóc, con đã có công việc rồi, chẳng những có thể kiếm tiền để mình ăn, cũng có thể kiếm ít tiền lương cho Tâm Liên, không sao hết.”
Vừa thấy con trai út hiểu chuyện như vậy, bà Lục càng khó chịu, tâm can bảo bối của bà ta, phải chịu bao nhiều thiệt thòi. Hơn nữa, con trai út kiếm tiền thì con trai út tiêu, con thứ ba kiếm được tiền cho bà ta tiêu, không đúng chỗ nào?
Lục Chính Kỳ: “Mẹ à mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn cho mẹ, mẹ không cần băn khoăn tiền bạc nữa.”
Anh ba có thể kiếm tiền, Lâm Uyển cũng có thể kiếm tiền, cô học cũng không được mấy ngày, chẳng lẽ anh ta đường đường là học sinh cấp ba lại không bằng cô sao?
Anh ta chắc chắn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Một trận ầm ĩ như vậy: “Bệnh” của bà Lục lại nghiêm trọng hơn, không trông coi đứa nhỏ không làm việc nhà.
Dù sao trong nhà cũng không ai trông cậy vào bà ta làm việc, con nít có đứa lớn trông, đứa lớn vừa hiểu chuyện còn có thể giúp đỡ chăm đứa nhỏ làm công việc, còn có ích hơn bà ta.
Ngày thứ hai ăn bữa sáng xong, trước tiên Lâm Uyển đến đại đội xin nghỉ cho mình và Lục Chính Đình.
Bây giờ các đại đội đều bắt đầu bận rộn ngày mùa đầu tiên, chủ yếu là gặt hái thóc gạo, cao lương, cây đậu vân vân, qua đợt này còn phải tách cây ngô thu đậu phộng, cả mùa thu đều bề bộn nhiều việc.