Bà ta có một niềm tin đặc biệt đối với Lâm Uyển, cảm thấy lỡ như phẫu thuật thất bại cũng không phải y thuật của Lâm Uyển không được, mà là bà cụ không nghe lời không làm theo yêu cầu rửa mắt linh tinh.
Bà Vương vội vàng không ngừng đáp ứng.
Tuy rằng bà ta không muốn tiêu tiền đi bệnh viện lớn mổ, nhưng bà ta cũng không muốn mù lòa, bệnh sinh ra trên người mình mới biết khó chịu cỡ nào.
Bà ta vẫn quan tâm vấn đề giá cả: “Cháu gái, bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Uyển nói: “Bác gái, bác là người bệnh đầu tiên dùng biện pháp này trị liệu, ngoại trừ phí đăng ký và tiền thuốc thì không thu tiền của bác.”
Cô đã nhìn ra điều bà Vương quan tâm nhất, miễn phí sẽ khiến bà cụ vô cùng thả lỏng, tâm tình sung sướng, đến lúc đó cũng có lợi cho phẫu thuật.
Đương nhiên, đây là lần đầu, bắt đầu từ người bệnh thứ hai là phải thu phí phẫu thuật.
Quả nhiên, bà Vương vô cùng vui vẻ, hăng hái nói chính sách tốt, cháu gái tốt.
Lâm Uyển kê cho bà Vương thuốc viên mắt màu vàng, cái này là để uống thuốc, mặt khác bản thân cô chế một phương thuốc rửa mắt, bên trong có hạt Cassia, cẩu kỷ, hoa cúc dại, cây kim ngân, hoàng tinh vân vân.
Bà Vương thanh toán phí đăng ký cùng với tiền thuốc, luôn mãi nói lời cảm ơn với Lâm Uyển và Chu Triều Sinh, di chuyển ba tấc gót sen của bà ta vui sướng hài lòng rời đi.
Thấy bộ dáng bà ta đi lại tập tễnh không dễ dàng, Lâm Uyển cũng rất cảm khái.
Lúc này lại có hai bà cụ lặng lẽ yêu cầu thuốc hết ngứa với Lâm Uyển.
Các bà sợ Chu Triều Sinh nghe thấy, còn đuổi anh ta ra ngoài: “Cậu ra ngoài, đừng nghe lén phụ nữ chúng tôi nói chuyện.”
Chu Triều Sinh: “Mấy bà già các bà, có thể nói cái gì?”
Nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, không thể lý luận với các bà cụ, nếu không chỉ có thể tự mình chuốc lấy khổ.
Chờ anh ta vừa đi, bà Lý lập tức nâng cái chân bó của mình lên, nói với Lâm Uyển: “Cháu gái, cái chân này sắp ngứa chết rồi.”
Những người phụ nữ này từ nhỏ đã bị bó chân, bây giờ phần lớn cũng không thể xuống ruộng làm việc nhà nông, chỉ có thể ở nhà trông đứa nhỏ nấu cơm, cũng không coi như là sức lao động chính đáng.
Sau khi bó chân, đầu ngón chân bị quấn đứt, giẫm nát dưới lòng bàn chân. Từ nhỏ bọn họ lại được dạy không thể tùy tiện cho người ta xem chân, bất kể mùa hè nóng bức hay mùa đông lạnh lẽo đều dùng vải bó chân lại, hơn nữa cũng không phải ngày nào của rửa.
Thử nghĩ hai chân băng bó kín, cũng không rửa mỗi ngày, lại đổ mồ hôi, chắc chắn sẽ có các loại nấm vi khuẩn, bệnh nấm chân, bệnh mẩn ngứa linh tinh lại không thể tránh khỏi.
Cái này còn may mắn giày vải bọn họ mang chính là tự làm, vải bó chân cũng là vải bông, nếu là sợi hóa học vậy chỉ sẽ càng nghiêm trọng.
Hai người bà Lý đây chính là như vậy, ban đầu ngứa chân, phớt lờ, sau đó bắt đầu nứt da chảy nước nổi thậm chí sinh mủ.
Từ trước các bà đều chịu đựng, cùng lắm thì kiếm chút nước cà gì đó, muối dấm chua linh tinh tự mình rửa một chút, nhưng cũng không thấy tốt. Hoặc chính là chịu đựng đến trình độ nhất định để nó tự tốt lên, nhưng qua đợt này sẽ lại tái phát, tái phát cũng chỉ có thể chịu đựng trơ mắt nhìn chân mình bị thối rữa, vậy cũng thực sự sụp đổ.
Bây giờ trong thôn có bác sĩ nữ, các bà bèn thử tới hỏi xem, có thể chế ít thuốc gì hay không.
“Cháu gái, lặng lẽ lấy cho bọn bác ít thuốc, cháu cũng đừng nói cho thằng nhóc đó bọn bác khám bệnh gì.”
Bà cụ lớn tuổi tương đối chú trọng nam nữ khác biệt, bản thân cảm thấy xấu hổ thì nghĩ rằng người khác cũng như thế, quả quyết không thể để người ta biết được.
Lâm Uyển nói: “Các bác gái, đầu tiên các bác phải tháo vải bó chân ra, đảm bảo hai chân thông gió, sau đó mỗi ngày rửa chân, rửa xong sau đó lau khô, ngàn vạn lần không thể để ướt sũng rồi mang vớ mang giày.”
“Hả? Rửa chân mỗi ngày?” Mấy bà cụ dùng sức xua tay: “Vậy không được, không được, xông hơi Diêm Vương gia như vậy cũng không được đâu.”
Lâm Uyển: “!!!”
Rửa chân còn có thể xông Diêm Vương gia? Đây là lý luận thần kỳ gì vậy?
Bà cụ Lý thấy cô không biết, còn tỏ vẻ có chút đồng tình lôi kéo cô lặng lẽ nói: “Cháu gái, sao cháu không hiểu hả? Phụ nữ chúng ta từ nhỏ không sạch sẽ, Diêm Vương gia ngại thối. Nếu ai rửa chân lung tung, thối ngài ấy, vậy sau này ngài ấy không chút khách khí đâu. Chúng ta cũng không thể rửa chân lung tung, phải xem ngày. Mồng sáu ngày mười sáu ngày hai mươi sáu, mỗi ngày có số sáu phơi nắng thịt sẽ hôi, bọn bác sẽ nhanh chóng rửa chân. Như vậy ngài ấy không biết, sau này chúng ta cũng sẽ không bị biến thành thịt thối.”
Lâm Uyển: “!!!!!!!!!!”