Lúc trước cô ta học cấp hai ở trong huyện, dùng lương thực trong nhà đổi phiếu lương thực cho cô ta ăn cơm. Từ khi Lâm Uyển quản lý nhà cửa, không cho gia đình lấy lương thực trợ cấp cho cô ta, phiếu lương thực lúc trước cô ta giữ đã ăn hết lại mượn người khác.
Cô ta nghĩ rằng mình chỉ cần mượn, dù sao cô ta vẫn là một đứa nhỏ, là học sinh, cô ta không có tiền trả, trong nhà nhất định phải trả thay cô ta.
Nhưng người khác cũng không dư dả như thế, mượn một hai cân còn được, cô ta mượn mười cân hai mươi cân, người ta cũng không có nhiều như vậy.
Mà bây giờ trường học đã cho nghỉ, các học sinh đều về nhà hỗ trợ thu hoạch vụ thu, cô ta không muốn về nhà nhìn sắc mặt của Lâm Uyển, cũng không muốn làm việc, bèn ở lại trường học.
Nhưng cô ta không có phiếu lương thực, đói bụng cũng chịu không nổi, đành phải đến nhà chị cả Lục.
Chị cả Lục còn bị bà Lục giáo dục hơn Lục Thục Nhàn, móc tim móc phổi trợ cấp cho em trai em gái.
Chị cả Lục cũng thật tình thương em trai em gái, khi ở nhà mẹ đẻ đau lòng Lục Chính Đình nhất, cũng bởi vậy khiến bà cụ không hài lòng, không ít lần bỏ quên cô ấy. Sau này Lục Chính Đình bị đưa đi, cô ấy lấy chồng, bà Lục tẩy não đủ cách để cô ấy trợ cấp cho em trai em gái.
Lục Chính Đình giải ngũ trở về, ngay từ đầu còn nghĩ cách đưa tiền cho cô ấy, chị cả Lục tích trữ muốn cho anh cưới vợ.
Kết quả sau đó để bà Lục biết Lục Chính Đình đưa tiền cho chị cả, bà ta chạy tới nhà con gái hùng hổ mắng chị cả Lục một trận, mắng khá khó nghe, chị cả Lục đương nhiên không dám lấy một phân tiền của em trai nữa.
Không chỉ không dám đòi tiền, cô ấy còn không dám tùy tiện về nhà mẹ đẻ, bởi vì bà Lục luôn không thích cô ấy quan tâm Lục Chính Đình.
Vì tránh cho mẹ ruột mắng khó nghe, chị cả Lục cố gắng ít về nhà. Hơn nữa cô ấy nhiều con cái, nhân khẩu lớn, hầu hạ cha mẹ chồng chồng con, cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Con gái không trở về nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không ít lần ra sức vì bà Lục, bởi vì khi em trai em gái đi học ở trong huyện, cô ấy phải giúp đỡ lo lót.
Lục Chính Kỳ còn đỡ, biết cảm thấy thẹn nên không ở nhà cô ấy, nhưng Lục Tâm Liên không giống vậy. Chỉ cần Lục Tâm Liên được nghỉ lập tức ở lại nhà chị cả Lục ăn cơm, còn muốn ăn ngon, nếu không sẽ nhăn mặt không hài lòng.
Trước kia lượng cơm ăn ít cũng thôi, bây giờ lượng cơm nhiều lên, tính tình vừa lớn vừa bắt bẻ, nhà chị cả Lục cũng không hầu hạ được, không ít lần xảy ra mâu thuẫn.
Chị cả Lục đẻ ba đứa con gái đến nay không có con trai, vốn mẹ chồng còn có ý kiến, nhưng bộ dạng của chị cả Lục đẹp, tính tình lại hiền lành, con người cũng giỏi giang, còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên chồng thương cô ấy, cha chồng đối xử không tệ với cô ấy, có bọn họ áp chế mẹ chồng cũng không tiện mạt sát cô ấy.
Nhưng Lục Tâm Liên cứ ở đây, cho mẹ chồng một nhược điểm của chị cả, hà khắc thức ăn của cháu gái, nếu chị cả hỏi thì nói đều là dì út ăn.
Cứ như vậy dù cho chị cả khó xử đi nữa, Lục Tâm Liên cũng mặt dày mày dạn chỉ coi như không biết, tùy tiện mấy người nói gì, dù sao chị cả không thiếu đồ ăn cho cô ta là được.
Kết quả bà Đan cũng xuất chiêu, bà ta đón các cháu ngoại trai cháu ngoại gái của mình đến ở.
Bởi vậy, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh va chạm với Lục Tâm Liên, bà Đan dẫn cháu ngoại trai cháu ngoại gái chèn ép Lục Tâm Liên, trứng gà trong nhà không được cho Lục Tâm Liên ăn chỉ có thể cho cháu ngoại ăn.
Lục Tâm Liên ầm ĩ với bọn họ, nhưng vừa ồn ào xong, lập tức mắng chị cả vô dụng một trận tiếp đó không từ mà biệt.
Cô ta muốn để bọn họ biết mình vô cùng tức giận, chọc giận rồi cô ta cũng không thèm quan tâm mà rời đi! Coi như bọn họ đều chết! Không có cửa thân thích này!
Cô ta về đến nhà khóc lóc kể lể với bà Lục một trận, nói mình uất ức cỡ nào.
Bà Lục cả giận: “Chị cả con là thứ bỏ đi chỉ nhìn con bị bọn họ bắt nạt sao? Nhà họ Đan ức hiếp người như thế, để bọn họ ly hôn đi!”
Chị hai Lục vội vàng khuyên can: “Mẹ à mẹ nói lời giận một chút là được, cũng đừng làm thật. Chồng chị cả là đại đội trưởng, cuộc sống trong nhà tốt như vậy, nếu chị cả ly hôn, làm sao có thể tìm được người tốt hơn? Nên để chị cả nhanh chóng sinh con trai, kiêu căng vả mặt mẹ chồng chị ấy.”