Trước kia thấy vợ người ta tìm chết, ông ta cảm thấy mất mặt xem thường người ta, bây giờ đến phiên nhà mình, đó cũng thực sự mất mặt.
Ông ta thở phì phò nói một câu: “Người giữ kho làm ăn kiểu gì thế, thứ nguy hiểm như thuốc trừ sâu sao không cất kỹ?”
Người giữ kho bên kia oan uổng muốn chết, thuốc trừ sâu để đấy, trong đống đó có chai dùng hết thì bán lại lấy tiền, toàn bộ thôn không một ai đến động, ai biết bà vợ nhà ông lại chơi trò này chứ?
Lúc này cửa phòng y tế mở ra, Lâm Uyển đứng ở cửa, nói: “May mắn người giữ kho thuốc trừ sâu của đại đội chúng ta bảo quản tốt, bà cụ chỉ trộm được chai thuốc trừ sâu DDVP rỗng. Nhưng đáy chai vẫn còn bã thuốc, bà cụ đổi nước vào vẫn có nguy hiểm. Cũng may đưa tới kịp thời, kỹ thuật rửa ruột của bác sĩ Kim cao siêu, không quá đáng ngại. Đợi lát nữa…”
Không đợi cô nói xong, Lục Tâm Liên rụt chân muốn xông vào trong phòng.
Lâm Uyển giữ bả vai cô ta: “Phòng y tế là nơi quan trọng, sao có thể để những người không phận sự xông vào lung tung? Chậm trễ cứu người cô chiu trách nhiệm được hả?”
Cho dù Lục Tâm Liên thông minh có chút ý đồ xấu nhưng cô ta dù sao cũng không phải đối thủ của Lâm Uyển, cô ta nghi ngờ là Lâm Uyển ác độc thật sự đổ thuốc trừ sâu cho bà cụ, cho nên bác sĩ Kim mới cho rửa ruột.
“Mẹ… Mẹ nhất định phải khỏe đó!” Cô ta lại bắt đầu khóc.
Lâm Uyển khinh thường: “Có cô cả ngày xúi giục thị phi, sợ là liên miên không ngớt.”
Các người muốn chụp tội danh ép chết mẹ chồng cho tôi, tôi sẽ chụp cái mũ cô em chồng làm xáo trộn gia đình cho cô, nhìn xem sau này cô tìm nhà chồng có chịu ảnh hưởng hay không!
Lục Chính Kỳ nhìn Lâm Uyển, áp chế tất cả cảm xúc: “Mẹ tôi không sao chứ?”
Lâm Uyển: “Tôi đã nói là đưa đến kịp thời. Anh phải cảm ơn chị dâu cả và chị dâu hai.”
Lục Chính Kỳ cũng có hiểu biết đối với mâu thuẫn trong nhà, thật sự là miệng đầy cay đắng, làm sao nói lời cảm ơn ra được.
Lâm Uyển cười lạnh, tránh đường, nghiêng đầu ý bảo anh ta đi vào.
Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên vọt vào phòng y tế, anh cả Lục với anh hai Lục muốn đi vào lại bị Lâm Uyển ngăn lại: “Bên trong chen chúc không thông, chờ đi.”
Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên vào phòng y tế, thì thấy bà Lục nằm ở trên giường khám bệnh, tóc tai từ trước đến nay chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ hiện giờ hỗn loạn không thể tả, sắc mặt vàng như nến, môi trắng bệch, cả người tiều cực kỳ, quả thực không nhìn nổi.
Lục Chính Kỳ gấp gáp bước một bước qua, nhanh chóng ôm lấy bà Lục, đau lòng nói: “Mẹ, sao mẹ hồ đồ như vậy.”
Bà Lục cứ trợn trắng mắt, không có ý thức gì, làm sao nói được lời nào.
Lục Tâm Liên hung dữ trừng mắt với Lâm Uyển, oán hận đến cực điểm.
Vẻ mặt Lâm Uyển vô tội, nhíu mày với Lục Tâm Liên, ha hả, cho cô xúi giục này.
Bác sĩ Kim tức giận nói: “Trở về chú ý nghỉ ngơi, ăn cháo bảy ngày dưỡng dạ dày. Nôn mửa tiêu chảy đều là bình thường.”
Lục Chính Kỳ rưng rưng đáp ứng, nói lời cảm ơn với bác sĩ Kim, ôm bà Lục về nhà.
Thế nhưng các anh trai cháu trai của bà Lục xin nghỉ tới, đương nhiên sẽ không tay không mà quay về, bọn họ túm ông Lục nói nhao nhao ủng hộ cho em gái ở riêng.
Chỉ bằng bọn họ mà muốn ở riêng, Lâm Uyển đương nhiên không chấp nhận.
Hết cách ông Lục lại đi xin bí thư Lục Trường Hữu, đại đội trưởng thôn Đại Loan Lục Trường Phát, còn có kế toán Lục Trường Phi, mấy người bọn họ không cần xuống ruộng, có thời gian chủ trì việc ở riêng cho bọn họ.
…
Ông Lục nói với Lục Trường Hữu, Lục Trường Phát: “Các anh, thật sự là không còn cách nào, quá mất mặt. Các anh cứ chủ trì việc chia nhà đi.”
Khi nói lời này, ông ta thậm chí khóc nức nở, hiển nhiên hết sức khổ sở.
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát cũng rất cạn lời, cả đại đội Ngũ Liễu còn chưa có gia đình nào tách ra ở riêng như bọn họ đâu.
Nhà người khác đều là con cháu bị áp bức chịu không nổi, ghét bỏ các cụ bất công, liều mạng đưa ra một phần ba công điểm cũng muốn ở riêng, chỉ cầu không ở cùng nhau chịu nghẹn khuất nữa.
Mấy người già này lại khóc lóc cầu ở riêng, thật đúng là hiếm thấy.
Bởi vì trưởng bối bên nhà ngoại lại đây, Lâm Uyển đương nhiên cũng đẩy Lục Chính Đình về nhà.
Cô nghe nói ở riêng, lập tức nói: “Bí thư, đại đội trưởng, cháu không hiểu bà cụ nghĩ như thế nào, người một nhà ở cùng một chỗ chỉnh tề trọn vẹn, vì sao nhất định phải tách ra? Chẳng lẽ là bởi vì cháu và anh ba nhận nuôi Minh Quang, bà cụ bà ấy rất ghét bỏ? Hay là sợ sau này chúng cháu có nhiều con, bọn họ không muốn trông nom? Cháu nghĩ, bà cụ không phải người không rõ lý lẽ như vậy.”