Lục Minh Thiện đó thì giống như một linh hồn nhỏ bé thích dạo chơi không tim không phổi, không hợp với mọi người, chỉ để ý ở nhà ăn cơm đi ngủ, thứ khác vẫn luôn mặc kệ. Lâm Uyển đến đây lâu như vậy, cậu bé cũng không gọi cô một tiếng thím ba, nhìn thấy cũng giống như không phát hiện, dường như ở trong mắt cậu bé, tất cả mọi người là vật không có sinh mệnh.
Lại nói bây giờ đã được nghỉ, cậu bé cũng không giúp đỡ trong nhà kiếm công điểm, mỗi ngày đi ra ngoài tản bộ. Hôm nay trong nhà ầm ĩ ở riêng, cậu bé ngại phiền đeo túi xách đi ra ngoài, mặc kệ kết quả như thế nào, tựa như cho dù ra sao cũng không liên quan đến cậu bé.
Lục Bão Nhi thì một lòng nịnh nọt, bị người ta xúi giục, chẳng thèm ngó ngàng đến mẹ, luôn cảm thấy chị dâu cả Lục chỉ biết phàn nàn, vô dụng.
Ngược lại Lục Minh Lương và Khiếm Nhi thì hướng về mẹ ruột, Lục Minh Lương trưởng thành sớm, cũng chỉ là đứa nhỏ năm sáu tuổi, Khiếm Nhi lại nhỏ, hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng bọn nhỏ biết thím ba và chú ba tốt, cho ăn ngon, không đánh người không mắng chửi người, nếu đi theo thím ba bọn họ không bị đánh còn có thể ăn cơm no.
Lục Minh Lương nhìn mẹ cậu bé ghé vào trên giường khóc, bèn túm lấy ống quần của cô ta: “Mẹ, mẹ! Mẹ nói gì đi.”
Trong sân đều là người, cô ta chạy đến trong phòng nằm úp sấp khóc, có ai không nhìn thấy chứ? Nhưng cho dù là các trưởng bối cũng không ai đến ngoài cửa sổ khuyên cô ta một câu, ở trong cái nhìn của bọn họ, chồng đánh vợ không có gì không đúng cả, nhiều lắm là không nên đánh ở trước mặt người ngoài.
Trước kia cho dù cô ta bị đánh, thì cũng đóng cửa lại vào trong nhà, ở trước mặt nhiều người như thế đánh cô ta, khiến cô ta không ngóc đầu lên được.
Cô ta biết chồng đang phát tiết bất mãn đối với Lâm Uyển, lúc trước bị Lâm Uyển chèn ép không dám đánh vợ, bây giờ sắp ở riêng, lại bắt đầu thị uy đánh vợ.
Cô ta cảm thấy nếu không ở riêng mình cũng không có đường sống, sau này chắc chắn phải bị mấy người bà Lục, Lục Tâm Liên tra tấn.
Nhưng chồng mình không đồng ý ở riêng, vậy cô ta có thể làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ muốn đuổi mình ra ngoài sao? Một người vợ bị đuổi ra ngoài, vậy còn có đường sống sao? Làm gì cũng không ngóc đầu lên nổi.
Nhà mẹ đẻ vẫn dạy dỗ cô ta phải hiếu thuận, không thể đối đầu với mẹ chồng và em chồng, tránh cho bị người ta nói sau lưng là bất hiếu, nếu cô ta bị đuổi ra ngoài, vậy nhà mẹ đẻ sẽ đoạn tuyệt quan hệ đến cùng với cô ta, cô ta càng không có đường sống.
Hơn nữa còn có đứa nhỏ, nếu cô ta như bị đuổi ra ngoài, đứa nhỏ làm sao bây giờ?
Chị dâu cả Lục nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có đường sống, không bằng dẫn theo đứa nhỏ đi nhảy sông cho rồi.
Lục Minh Lương thấy mẹ cậu bé không nói lời nào, cậu bé lập tức hô: “Thím ba, mẹ cháu, mẹ cháu cũng muốn ở riêng!”
Anh cả Lục ở bên ngoài nghe thấy, gầm lên một tiếng lập tức đi gian nhà phía tây dạy dỗ chị dâu cả Lục.
Lâm Uyển đã rút một cây mận gai ở trong tay, vút một cái lập tức quất qua: “Bác nói không được đánh vợ, anh không nghe thấy sao?”
Anh cả Lục bị cô quất đau đến nhe răng trợn mắt, muốn đánh lại, lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Chính Đình, anh ta chỉ phải hừ một tiếng phẫn nộ lui về.
Lục Minh Lương chạy đến, trốn ở phía sau Lâm Uyển: “Thím ba, chúng cháu cũng tách ra, thím ba quản nhà!”
Quải Nhi của nhà chú hai thấy cha mẹ cô bé không hé răng, cô bé cũng học Lục Minh Lương chạy tới: “Còn có bọn cháu, để thím ba quản nhà nữa!”
Tất cả mọi người nhìn về phía anh hai Lục, trên mặt anh ta bỗng chốc nóng ran, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Anh cả Lục mắng: “Được lắm, lũ ranh con không có lương tâm cút hết cả đi, cũng không nhìn xem chính mình rời khỏi cha, ai còn sẵn lòng nuôi chúng mày?”
Anh ta thấy rõ em hai không dám phản kháng cha mẹ trước mặt mọi người, trẻ con cam đoan thì có tác dụng gì? Lẽ nào Lâm Uyển nuôi đứa nhỏ không công sao?
Nực cười!
Sắc mặt của chị dâu hai Lục cũng một trận xanh một trận trắng, cô ta nhìn bộ dáng không dám đánh rắm của anh hai Lục, bỗng nhiên cũng nản lòng thật sự.
Cô ta đã sớm cân nhắc lời nói của Lâm Uyển, Lục Tâm Liên có thể vô lại, cô ta dựa vào cái gì không thể chứ?
Cô ta đá một cước hung ác vào chân của anh hai Lục, ở trong ánh mắt của Lâm Uyển rốt cục cố lấy dũng khí, la lên: “Nhà chúng tôi cũng muốn chia!”