Lâm Uyển lại nói: “Cảm ơn đội trưởng, chúng cháu ở trước vậy, nhà mới thì sau này nói sau, phải gom tiền khám bệnh cho anh ba.”
Thấy cô nói như vậy, mấy người Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát lại rất cảm khái, xem đi, bác sĩ Lâm người ta chính là người có chính sự, cho tới bây giờ cũng không vì bản thân.
Lục Tâm Liên ở trong phòng đấm cửa sổ châm chọc: “Cô cho nhà mẹ đẻ cô xây rồi…”
“Không biết nói chuyện thì cô câm miệng đi, tiền nhà mẹ đẻ tôi mượn sẽ trả, tiền cô tiêu của anh ba cô thì khi nào trả?” Lâm Uyển cắt ngang: “Cô nói cô xem một đứa con gái, cả ngày đâm bị thóc chọc bị gạo, lưỡi của bà nhiều chuyện cũng không dài bằng cô!”
Tiền nhà mẹ đẻ xây nhà, Lâm Uyển cầm tiền hoa hồng của đại đội trả cho Lục Chính Đình, chẳng qua anh không cần, tiền trong nhà đều giao cho cô bảo quản.
Lục Tâm Liên còn muốn nói cái gì, lại bị Lục Chính Kỳ ngăn cản không cho cô ta nhiều lời.
Lục Trường Phát: “Vậy thì chia khẩu phần lương thực đi, sau này công điểm của ai người đó tính, thằng cả thằng hai thằng ba đến đại đội lập hộ khẩu riêng, tách vợ con ra là được.”
Mùa hè thì chia một ít lúa mạch, trong nhà đã không có lương thực dự trữ gì, đều chờ mùa thu chia đồ ăn, cho nên lúc này chia cũng đơn giản, Lục Trường Phát đánh giá một lần thì chia gần ổn thỏa.
Lâm Uyển quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chính Đình cũng dịu dàng vài phần, sao mà cảm thấy việc ở riêng này anh còn vui vẻ hơn cô nữa.
Cô nháy mắt với anh một cái, dùng biểu cảm hiểu anh mà chế nhạo anh.
Nhìn thấy cô cười khẽ, Lục Chính Đình không khỏi cong khóe môi một cái, trái tim cũng theo nụ cười của cô mà trở nên vừa mềm vừa nóng.
Anh quả thật rất vui vẻ. Mặc dù ở trong nhà Lâm Uyển không chịu thiệt, nhưng từ sau khi xác nhận cô không hề lưu luyến Lục Chính Kỳ, anh đã muốn ở riêng.
Anh khát vọng có được một gia đình ngập tràn ấm áp.
Anh muốn có đủ khả năng đối tốt với cô, cho cô điều tốt nhất, mãi cho đến khi cô chủ động rời đi.
…
Lục Chính Đình đi vào phòng giúp Lâm Uyển thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của cô rất ít, nhưng mà đệm và đồ dùng hàng ngày thêm cả một chiếc bàn hai chiếc ghế, còn có hai cái rương và một số đồ chơi. Đồ đạc của anh thì còn ít hơn, toàn là đồ dùng cá nhân cùng một ít sách vở.
Lục Trường Phát nói khi nào tan làm sẽ nhờ người đến giúp cô chuyển đồ, cô từ chối khéo. Lúc này đang là vụ mùa bận rộn, mọi người đều rất mệt, đâu thể bắt người khác đến giúp cô chuyển nhà. Chẳng qua, chút đồ thế này mượn cái xe đẩy bằng gỗ rồi dùng ngựa của cô kéo một chuyến là chuyển được hết rồi.
Lục Trường Hữu cũng rất bận. Nếu không phải nể mặt Lục Chính Đình và bác sĩ Lâm, người làm bí thư đại đội như ông ta sẽ không chủ trì việc chia nhà cho xã viên, các đội trưởng đội sản xuất và người nhà họ là đủ rồi.
Ông ta và Lục Trường Phát còn có chuyện phải làm, từ chối lời mời ở lại nhà ăn bữa cơm của ông Lục, nhanh chóng rời đi. Lục Trường Phát còn phải đến đại đội sắp xếp một chút, thu xếp căn phòng kia cho Lâm Uyển.
Đợi khi Lâm Uyển chuẩn bị xe xong, anh hai Lục giúp chằng bàn ghế, rương đồ lên xe.
Lâm Uyển nói cảm ơn anh ta: “Anh hai, em và chồng em không ở nhà, anh để ý nhà cửa chút, đừng để chị dâu cả bị đánh nữa.”
Anh hai Lục rất hổ thẹn: “Em, em dâu nói phải lắm.”
Lâm Uyển đánh xe đưa Lục Chính Đình chuyển nhà.
Lúc Lục Minh Lương thấy Lâm Uyển chuyển đồ, thằng bé cũng rất vui, nói với chị dâu cả: “Mẹ ơi, chúng ta cũng mau chuyển nhà đi.”
Lục Bão Nhi khinh bỉ cắt ngang: “Ngu ngốc, chia nhà rồi chúng ta cũng vẫn ở đây, bên ngoài có chỗ ở à?”
Lục Minh Lương vừa nghe không chuyển nhà, vẫn phải ở đây, lập tức sốt ruột: “Con muốn chuyển nhà, để thím ba quản việc nhà.”
Lục Bão Nhi chen ngang: “Thím ấy quản việc nhà? Thím ấy chia ra ở riêng, thoải mái chính là nhà của thím ấy, trong cái sân này, vẫn như trước.”
Chị dâu cả Lục đang nghĩ chia lương thực rồi mà nhà bọn họ không có nồi và bếp thì nấu cơm kiểu gì? Nhà chính có một cái nồi, chỉ sợ bà cụ sẽ không cho cô ta dùng, hay là trước tiên kết phường với nhà em dâu hai, góp tiền mua nồi và bếp, chờ đến cuối năm chia hoa hồng lại mua nồi mới.
Lúc này nghe thấy lời hai đứa con mình nói chuyện, cô ta bỗng sững người, ngơ ngác nhìn cậu bé. Đúng vậy, chồng mình vâng lời mẹ chồng với em út, đến lúc đó trong nhà có thứ gì tốt, chẳng phải vẫn sẽ cầm đến phòng cha mẹ?