Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 232: Khổ Hơn Trước 2

Unknown Chương 232: Khổ hơn trước 2

“Chị dâu, trước đây tôi cảm thấy chị là người tốt, ai mà biết được chị lại theo bọn họ học xấu.” Lục Tâm Liên bĩu môi, trừng mắt nhìn chị dâu cả đang nhào bột làm bánh ngô, hận không thể đổ hết sự tức giận mà cô ta phải chịu từ Lâm Uyển lên đầu chị dâu cả.

Chị dâu cả co rúm lại, không dám cãi lại, tránh để Lục Tâm Liên lại mách anh cả đánh cô ta.

Lục Tâm Liên bày ra dáng vẻ đại phát lòng từ bi: “Tôi thấy chị vẫn còn có thể cứu được, tôi nhận chị làm chị dâu, chị nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, người như bọn họ, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện lại để cho tôi gọi một tiếng chị dâu.”

Chị dâu hai nghe thấy thế thì không nhịn được mà đâm chọc một câu: “Tôi cũng đâu thèm một tiếng gọi đó của cô, tôi không gánh nổi!” Đừng có làm bẩn lỗ tai tôi!

Lục Tâm Liên thấy chị dâu hai thế mà dám đấu võ mồm với cô ta trước mặt mọi người, lập tức cầm một cây cời lửa.

Lục Chính Kỳ đi ra nhìn thấy, vội vàng giành lại: “Đừng làm loạn!”

Lục Tâm Liên thấy anh tư ngăn cản bĩu môi hừ một tiếng, vứt mạnh que cởi lửa ra, đúng lúc nện trúng người chị dâu cả.

Lục Chính Kỳ vội xin lỗi chị dâu cả.

Chị dâu cả không để ý, cũng không nói gì, vừa nhào bột, nước mắt vừa rơi vào cái bát.

Mà Lâm Uyển và Lục Chính Đình đã đến đại đội, căn phòng kia ở cạnh nhà bác sĩ Kim.

Bác sĩ Kim nghe nói bọn họ chuyển đến thì tiện tay giúp thu xếp phòng, dọn dẹp mấy đồ linh tinh bên trong, quét dọn vệ sinh một vòng. Chưa đến buổi trưa thì đã dọn dẹp xong cả rồi.

Bác sĩ Kim nhìn quanh: “Hai ngày này gọi người đến lắp giường, sửa lại nóc nhà và cửa sổ, không để bị mưa dột là được.”

Lâm Uyển nói cảm ơn anh ta, thuận tiện mượn nồi và bếp nấu cơm.

Bác sĩ Kim cười: “Mượn nồi và bếp cũng được, thế sau này có thể nấu cơm chung không?”

Lâm Uyển biết anh ta không thích nấu cơm, thường hay đối phó cho qua, hoặc là lấy lương thực để đổi lấy mấy cái bánh ngô, màn thầu gì đó đã nấu của xã viên. Cô gật đầu: “Chỉ cần anh không chê cơm tôi nấu khó ăn là được, nấu cơm chung không vấn đề gì.”

Bác sĩ Kim: “Cứ quyết định như vậy đi, cô chịu trách nhiệm nấu cơm, tôi phụ trách…” Anh ta nhìn qua, thấy Lục Chính Đình đang cầm một cành cây đo đạc gì đó, anh ta bèn nói: “Tôi phụ trách gánh nước, xay đồ.”

Vốn dĩ anh ta định nói mình sẽ rửa bát, nhưng lại cảm thấy như vậy quá chiếm hời của Lâm Uyển, gánh nước, xay đồ gì đó chính là việc tốn sức, anh ta chịu trách nhiệm là được rồi.

Lâm Uyển đến chum nước của bác sĩ Kim múc nước rửa tay, sau đó múc nước nấu cơm.

Sản lượng lúa mì thấp, sau khi giao lương thực cho đại đội cũng không còn bao nhiêu, nhiều lắm là giữ lại một số ít để ngày lễ ngày tết làm sủi cảo ăn.

Lúc này đương nhiên mì tươi và lúa mạch cũng không đến lượt bọn họ, bọn họ chỉ nhận được hạt cao lương, khoai lang phơi khô, ngô, ngoài ra còn có mấy cân mì lương thực đã xay, chính là mấy loại lương thực phụ đã xay rồi trộn lại với nhau.

Đương nhiên đừng hy vọng ăn ngon, nhưng mà tốt xấu gì cũng được ăn no, ít nhất là cả ngày không bị đói.

Cô qua chỗ vạc bột của bác sĩ Kim nhìn qua, có bột ngô đã xay, cô lấy từng chút một nhào với nước để trộn bột.

Không có bột mì mịn, bột bình thường cũng không dễ lên men, gần như cơ bản chỉ có thể làm bánh cao lương hoặc bánh ngô hấp, có chăng thì là cháo hoa màu.

Bác sĩ Kim đến vườn rau trong đại đội hái một ít cà chua, cà tím, đậu cô ve các thứ mang về. Vườn rau trong sân xây lên là để trợ cấp thêm cho cán bộ trong đại đội, chẳng qua bọn họ đều có vườn rau riêng của mình, nơi này là cho bác sĩ Kim và phụ cấp thêm cho mấy người già hoặc mẹ góa con côi trong thôn.

Lâm Uyển thấy chỗ bác sĩ Kim có vạc đựng dầu, bên trong có dầu đậu nành và dầu lạc mà đội chia cho anh ta. Cô dùng một ít dầu đậu nành để phi hành cho thơm, rồi bỏ cà tím đậu cô ve vào xào, thêm ít muối, trong lúc đó còn luộc mì ở nồi bên cạnh.

Vì để tiết kiệm củi lửa, vừa sôi lên thì cô đã cho lửa nhỏ, chờ một lúc là chín.

Bác sĩ Kim ở bên ngoài ngửi, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá.” Vì quan tâm đến Lục Chính Đình, anh ta cố ý chuyển một cái bàn chân cao ra ngoài, bình thường có thể ở chỗ này ăn cơm đọc sách.

Bàn ăn được bày biện xong, anh ta thấy Lục Chính Đình vẫn còn ở bên kia nên đi qua vỗ vai anh, tỏ ý bảo anh ra ăn cơm.

 

Bình Luận (0)
Comment