Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 243: Phản Kháng 1

Unknown Chương 243: Phản kháng 1

“Cô là cái thứ con dâu hư hỏng không có giáo dục, tôi còn chưa có chết đâu mà cô đã quẳng cho tôi cái chậu? Cô về nhà cô quẳng cho cha mẹ ruột đi, cái thứ chết không có con trai quẳng giấy tiền quan tài!”

Bà Lục mặc dù không có học vấn cũng không kiến thức, nhưng bà ta vô sự tự thông học được rất nhiều lời mắng người, mà mắng cũng cực điểm ác độc.

Bà ta cột mẹ Lâm và Lâm Uyển lại cùng một chỗ mà mắng, mắng chưa đã nghiền thấy hàng xóm đến hóng chuyện cũng mắng luôn hàng xóm láng giềng.

Mẹ Lâm giục Lâm Uyển mau đi, đừng quan tâm bà ta, về sau này cũng không cần tới cửa thăm hỏi gì cả, mấy người hàng xóm cũng sẽ không hiểu lầm con gái bà.

Bà Lục còn tưởng rằng mọi người sợ bà ta, càng thêm đắc ý phách lối: “Hừ, một đám trứng rùa chết rụt đầu rụt cổ, trong nhà các người không đủ chuyện chạy đến nhà tôi lên mặt hóng cái gì, các người thử bước một chân vào cửa xem, tôi không cầm đế giày phi nát mặt các người là không nể mặt…”

Bà ta mắng đến cực kỳ hưng phấn, mà Tiểu Minh Quang trốn trong đống cỏ khô ăn bắp ngô lập tức trợn mắt tròn xoe, cậu bé phồng má nắm chặt nắm đấm nhỏ rồi chợt đấm vào mông bà Lục.

Bà Lục không kịp đề phòng bị đấm một cái đến lảo đảo, lại không ngã sấp xuống, bà ta chửi: “Thằng khốn nạn nào…”

Ngay sau đó Lục Minh Lương đụng tới, đá vào giữa chân bà ta: “Thằng khốn nạn đánh bà già khốn nạn!”

Bà Lục vốn bị đấm đến lảo đảo, thoáng một cái trực tiếp té ngã một cái “bịch” trên đất: “Ai da ――”

Nhìn thấy bà ta ngã dưới đất, Tiểu Minh Quang từ trước đến nay yên tĩnh nhu thuận đột nhiên như biến thành một con sói con vừa dữ vừa hận, nhấc chân đạp lên mặt bà Lục.

“Mả mẹ nó... A ――”

Bà ta còn chưa mắng xong miệng đã bị Tiểu Minh Quang đá một cú đau điếng.

Trong đầu cậu bé toàn là bà Lục nói muốn cầm đế giày đánh lên mặt mẹ cậu.

Tôi để bà đánh.

Tôi giẫm, tôi đạp, tôi đuổi theo đá...

Cho bà dám mắng mẹ tôi, tôi đạp chết bà!

Lục Minh Lương do dự nửa giây cũng gia nhập đội ngũ giẫm mặt.

Bà Lục không kịp đề phòng ngã sấp xuống, ngã rơi lập tức không đứng dậy được, chỉ có thể hươ hươ cánh tay bắt lấy hai anh em.

Hai đứa trẻ mặc dù nhỏ nhưng thân thể linh hoạt, giống như nhảy ô né tránh móng vuốt của bà ta và đập mạnh vào mặt với tay của bà ta.

Lục Minh Lương: “Mụ già chết tiệt, ai bảo bà đánh mẹ tôi!” Giẫm chết bà, đuổi theo đá bà!

Hàng xóm xung quanh đều sửng sờ, làm sao cũng không ngờ tới hai đứa nhỏ lại có thể lợi hại như vậy.

Đứa nhóc tám chín tuổi cũng chỉ tầm thế.

Nhưng bọn họ lại không biết Lục Minh Lương bị đánh nhiều đương nhiên là có thủ đoạn.

Lục Tâm Liên ở trong phòng nghe thấy động tĩnh không đúng lắm vội vàng chạy ra, thấy mẹ cô ta nằm trên mặt đất, đầu đầy cỏ và bùn đất, cái mũi còn chảy máu.

“Mẹ ――” Cô ta quát to một tiếng bổ nhào qua.

Bà Lục: “Viên viên, bọn họ đánh mẹ, đạp lên mặt mẹ ――”

Lục Tâm Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Uyển, cô dám đánh mẹ tôi, tôi sẽ đi đại đội kiện cô! Bắt cô ngồi tù!”

Lâm Uyển lạnh lùng nhìn cô ta: “Đôi mắt cô vô dụng như vậy thì đi hiến cho người ta đi, con mắt nào của cô thấy tôi đánh mẹ cô?”

Mấy bà lão khác cũng vội vàng nói không có chuyện như vậy: “Chúng tôi ở đây nãy giờ, bác sĩ Lâm có làm cái gì đâu.”

Lục Chính Đình: “Không ai đánh bà ta cả, là bà ta đang đùa với mấy đứa nhỏ thôi.”

Bà Lục tức giận đến suýt nữa tắt thở, cút mẹ mày đi mà đùa.

Lục Chính Đình cái gì cũng mặc kệ, chào hỏi xong cùng mẹ Lâm và Lâm Uyển trở về.

Cuối cùng, mẹ Lâm ôm Tiểu Minh Quang, Lâm Uyển cõng Lục Minh Lương, Lục Chính Đình tự đẩy xe lăn, cả nhà rời đi như không có gì xảy ra.

Mấy bà lão xung quanh cũng giải tán, để lại Lục Tâm Liên ở ở đó vừa khóc vừa mắng.

Lâm Uyển cõng Lục Minh Lương, cô để mẹ Lâm dẫn tiểu Minh Quang đi phòng y tế trước, cô và Lục Chính Đình đi đại đội một chuyến.

Lúc này mấy người Lục Trường Phát đã tan làm trở về, nhìn thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình bèn chào hỏi với bọn họ.

Lâm Uyển thả Lục Minh Lương lên bàn, bảo cậu bé nằm úp sấp xuống cho các ông xem: “Các bác mọi người nhìn thử xem, cô út nói là đùa với thằng bé, lại đùa thành như vậy đấy.”

Nếu Lục Tâm Liên đến cáo trạng, ai đó đụng bà cụ té ngã, thì bảo là bà ta đánh đứa nhỏ mệt nên vậy.

Ai cũng không vu vạ được!

Chương 244: Phản kháng 2

Lục Trường Phát há có thể không hiểu rõ? Lông mày hoa râm của ông ta nhướng lên: “Sao đánh đứa nhỏ thế?”

Nếu đứa nhỏ gây tai họa cho người ta bị đánh cũng đúng, Lục Minh Lương mới năm sáu tuổi, nhưng hiểu chuyện nghe lời, còn có thể đi đào rau dại, đánh cậu bé làm gì?

Lục Minh Lương: “Bọn họ đánh đó, nói thím ba của cháu chết rồi, ai cũng không bảo vệ được cháu, muốn đánh chết cháu, lại đánh chết mẹ cháu, hu hu… Bọn họ đánh mẹ cháu! Cháu muốn đánh chết bọn họ!”

Lâm Uyển nhíu mày, hỏi cậu bé: “Minh Lương, cha cháu đánh mẹ cháu sao?”

Cô từng hỏi chị dâu hai, chị dâu hai nói ban ngày anh cả Lục làm việc, lúc ăn cơm ông Lục và anh hai đều ở đó, không cho phép anh ta đánh chị dâu cả, chưa từng thấy anh ta đánh.

Đó chính là chuyện khi đóng cửa lại.

Nước mắt của Lục Minh Lương càng lau càng nhiều: “Mụ phù thủy già đó cũng đánh, chê mẹ cháu không may giày cho mụ phù thủy nhỏ.” Cậu bé lau mắt oa oa khóc: “Cha cháu là đồ khốn, các ông bắt ông ta đi, ông ta dùng chăn quấn mẹ cháu rồi đánh, còn không cho phép mẹ lên bàn ăn cơm.”

Khi bị đánh, Lục Minh Lương không khóc, bây giờ lập tức khôi phục bản tính của trẻ con, oa oa khóc lớn.

Chuyện này cũng không khó lý giải.

Bà Lục vốn ở nhà đã giống một gia trưởng cổ hủ nói một không nói hai, bị Lâm Uyển áp chế lâu như vậy không kiếm được người đánh, bứt rứt đến mức bà ta khó chịu.

Bây giờ không dễ dàng gì mới tách Lâm Uyển ra ngoài, đối với các bà mà nói không khác gì đoạt lại trận địa, hiển nhiên muốn ra oai một chút.

Chị dâu hai Lục không chịu bọn họ ức hiếp, các bà mắng cô ta lập tức mắng lại, các bà muốn đánh cô ta lập tức đánh trả, những đòn chính diện của bọn họ không có phần thắng, chỉ có thể xúi giục anh hai Lục đánh.

Nhưng anh hai Lục tuy rằng hiếu thuận yếu đuối, cũng không chịu xúi giục mà đánh vợ.

Cho nên bọn họ chỉ đành tóm lấy chị dâu cả Lục để ức hiếp.

Ông Lục bảo bọn họ yên tĩnh sống thật tốt, Lục Chính Kỳ cũng không cho bọn họ bắt nạt chị dâu cả, nhưng buổi sáng chị dâu cả Lục đang nấu cơm thu dọn bát rửa chén, đi làm trễ một chút, buổi trưa, buổi tối còn phải vội vàng trở về nấu cơm, khi đó những người đàn ông còn chưa về nhà.

Bọn họ sẽ nhân cơ hội này ức hiếp cô ta, nếu cô ta dám phản kháng, bọn họ tìm anh cả Lục cáo trạng.

Anh cả Lục cũng mặc kệ lúc nào, chỉ cần mẹ và em gái cáo trạng, giơ tay đánh ngay.

Nếu ông Lục, anh hai Lục hoặc là Lục Chính Kỳ ở nhà, cũng không cho phép anh ta đánh chị dâu cả, vậy buổi tối anh ta sẽ đóng cửa lại để đánh vợ.

Buổi tối tất cả mọi người lên giường ngủ, anh ta lén đánh vợ, người khác có thể làm gì sao?

Anh ta còn tưởng rằng người khác không biết, cũng không đề phòng mấy đứa nhỏ. Lục Minh Lương còn nhỏ, có một số việc cậu bé không hiểu, nhưng bà Lục và Lục Tâm Liên cáo trạng với cha cậu bé, chuyện buổi tối cha cậu bé đánh mẹ cậu bé cậu bé có gì không hiểu?

Lục Trường Phát nghe thấy cũng tức giận: “Thật sự là đồ khốn! Thật sự không được, để chủ nhiệm Hội Phụ nữ đi nói với cậu ta thử xem.”

Nói rõ ràng rồi, Lâm Uyển bảo Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang đi tìm bà ngoại chơi.

Cô nói với Lục Trường Phát: “Bác, chủ nhiệm Hội Phụ nữ cũng không có tác dụng. Bác không cho anh ta đánh anh ta sẽ không đánh sao? Anh ta cảm thấy đánh vợ con mình là chuyện đúng lẽ hợp tình.”

Nếu không thì những tên cờ bạc kia vì sao sẽ thế chấp vợ con của mình chứ, thua hết rồi thì thua cả vợ con sao?

Anh ta có tư cách gì?

Còn không phải bởi vì ước định mà thành, đều nghĩ rằng vợ con là vật sở hữu riêng của anh ta sao?

Lục Trường Phát thở dài, chuyện này ông ta cũng không dễ làm, dù sao ở nông thôn chuyện này thật đúng là không ít.

Mẹ chồng đánh con dâu, cha mẹ đánh con gái, chồng đánh vợ, con dâu ngược đãi mẹ chồng, vợ đánh chồng…

Người khác ông ta không tiện quản.

Lâm Uyển thấy ông ta hữu tâm vô lực, nói: “Bác, bác nói cô út nhà cháu đi, tuy rằng cha với anh đau lòng cô ta không cho cô ta làm việc. Nhưng đại đội chúng ta dù sao cũng không thể nuôi kẻ rảnh rỗi đúng không? Một người lao động một phần đồ ăn. Bọn họ không cho cô ta làm việc, lại đưa đồ ăn của mình cho cô ta ăn, bọn họ không có sức lực không thể chậm trễ thu hoạch vụ thu, như vậy có thể được không?”

 

Bình Luận (0)
Comment