Đối với các xã viên mà nói, người có thể làm việc ở đại đội, đó đều là cán bộ, là người có thân phận, người trong thôn đều rất tôn kính.
Cô ta có bản lĩnh gì cũng được đi chứ? Đều là em dâu ba giúp cô ta.
Chị dâu cả Lục cảm động một trận, không nhịn được nghẹn ngào: “Em dâu, cám ơn em.”
Lâm Uyển nắm bả vai của cô ta: “Cảm ơn cái gì. Đi thôi, về sau ở đó nấu cơm ăn cơm, trở về ngủ. Trái lại em xem coi còn ai dám đánh chị!”
Chị dâu cả Lục gật đầu, ôm rương xách tay quên buông xuống, cứ đi theo Lâm Uyển ra ngoài như thế, ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức giống như sống lại.
Bọn họ vừa đi, tiếng khóc của Lục Tâm Liên càng lớn hơn: “Cha, mẹ, hai người nhìn người phụ nữ xấu xa đó đi, phòng y tế có việc cô ta không đề cử con, thế nhưng để cho Tôn Phượng Tiên chưa từng đi học!”
Ông Lục than thở: “Chúng ta không trông cậy vào bọn họ. Đến giờ rồi, mau xuống dưới nấu cơm.”
Bà Lục đau thắt lưng, lồng ngực bị cùi chỏ thụi một cú, từ nhỏ Lục Tâm Liên đã không nấu cơm, lúc này mặt còn sưng vù, cô ta cũng không thể làm.
Nhưng ông Lục ông ta không biết nấu cơm, từ nhỏ ông ta đã được giáo dục rằng đàn ông chủ ngoại đàn bà chủ nội, phụ nữ ở nhà nấu cơm, đàn ông ra ngoài trồng trọt. Trưởng thành còn có vợ, lớn tuổi có con dâu, chưa từng đến phiên ông ta nấu cơm?
Như vậy vấn đề đến rồi, bây giờ ai làm?
Cái này cũng làm khó chết bọn họ.
Lâm Uyển và chị dâu cả Lục vừa nói vừa cười đi ra ngoài cửa, phát hiện Lục Chính Đình còn chờ cô ở trong ngõ nhỏ.
Cô bước nhanh qua, để giỏ cơm vào trong tay anh, cô thì đẩy anh.
Chị dâu cả Lục nhìn Lục Chính Đình bỗng chốc cảm thấy trên mặt nóng ran, trước kia nhìn thấy đứa con gái khác khóc lóc om sòm cô ta cảm thấy xấu hổ, không nghĩ tới lúc này mình cũng biến thành một người đàn bà chanh chua, trên tâm lý còn có chút rào cản không thể vượt qua.
Lục Chính Đình không có biểu hiện gì khác thường, giống như cái gì cũng không biết.
Thật ra anh nhìn thấy chị dâu cả Lục và Lâm Uyển đi ra cũng có thể đoán được đã xảy ra cái gì, chỉ là vì không khiến chị dâu cả Lục lúng túng, anh vờ như không biết gì cả.
Tuy rằng chị dâu cả Lục chột dạ đến chân nhũn ra, nhưng nghĩ đến anh cả Lục không ở nhà, cô út bị mình đánh, cha mẹ chồng không có cách nào gây khó dễ cô ta, trong lòng cô ta cũng có một sự hưng phấn bí ẩn. Khi đi đường, cả người cũng nhẹ nhàng.
Lâm Uyển tìm đứa nhỏ trong thôn hỏi thử có nhìn thấy mấy đứa Quải Nhi và Khiếm Nhi hay không, vừa lúc đụng phải Lục Bão Nhi chạy về.
Chị dâu cả Lục kêu cô bé: “Bão Nhi, em gái con đâu?”
Lục Bão Nhi hừ một tiếng: “Đừng hỏi con!” Cô bé lạch bạch chạy về nhà.
Có đứa nhỏ nói với bọn họ, Khiếm Nhi đi cùng Quải Nhi và Minh Thụy, được chú hai thím hai dẫn đi ăn cơm rồi.
Một nhà chị dâu hai Lục ăn cơm chung với Lục Chính Hành.
Chị dâu cả Lục nói: “Để Khiếm Nhi theo chị đi.”
Khiếm Nhi rõ ràng là em gái ruột của Lục Bão Nhi, nhưng lại thân với Quải Nhi nhà chú hai hơn. Bởi vì chị dâu cả và chị dâu hai Lục ở chung với nhau rất tốt, hai cô bé này cũng hiểu chuyện, Quải Nhi phụ trách chăm sóc em trai em gái.
Các cô vào sâncủa đại đội rồi đi thẳng đến phòng y tế.
Mẹ Lâm có Chu Tự Cường và bác sĩ Kim giúp đỡ lăn vỏ bánh, đã gói hết sủi cảo, đang chờ Lục Chính Đình và Lâm Uyển trở về thả sủi cảo.
Lục Minh Lương thấy sắp ăn cơm, bèn về nhà.
Mẹ Lâm đau lòng cậu bé: “Trở về làm gì, ăn ở đây đi, bà quyết định.”
Lục Minh Lương: “Bà ơi, ở riêng rồi, nếu cháu không ăn, tiết kiệm đồ ăn cho bọn họ, không có lời!”
Mẹ Lâm vừa tức giận vừa buồn cười: “Vậy ăn xong sủi cảo lại trở về ăn cơm của cháu, không có thiệt đâu.”
Lục Minh Lương: “Cháu phải trở về xem mẹ, mụ già đó nhất định đánh mẹ cháu.”
Tiểu Minh Quang lập tức đi tìm ná cao su của mình, nhớ tới ở chỗ cha, bèn cầm cây gậy đốt lửa còn cao hơn mình, cùng đi với anh.
Chu Tự Cường quay đầu lại nhìn thấy Lâm Uyển bọn họ lại đây, hô: “Về rồi!”
Lục Minh Lương hô to một tiếng mẹ lập tức nhào qua: “Mẹ, bọn họ không đánh mẹ chứ.”
Lâm Uyển nhận giúp rương xách tay của chị dâu cả đặt trên bồn nước, bảo cô ta vào nhà ngồi.
Chị dâu cả Lục nhìn trên người con trai, thấy xanh xanh tím tím, bỗng chốc lại đau lòng đến rơi nước mắt, lúc này cũng không chột dạ nhũn chân nữa, chỉ hận không dùng sức đánh Lục Tâm Liên mạnh hơn.