Tuy rằng chỉ là bệnh da lông, uống vài ngụm thuốc chịu một chút là tốt rồi, nhưng thời điểm này thuốc trị ho mà phòng y tế ở nông thôn có thể mua được không nhiều lắm, số lượng lại ít, thường hay nhập về nhưng rất nhanh đã không còn, bị vây trong nguồn hàng đứt đoạn trường kỳ.
Phòng y tế của đại đội Ngũ Liễu tụ tập một nhóm bà cụ và trẻ con, các bà tới lấy thuốc, bị cảm có thể không uống thuốc, nhưng ho khan thì không có cách nào, không uống thuốc đứa nhỏ ho rất nặng, tiếp tục kéo dài dễ kéo viêm khí quản viêm phế quản vân vân, thậm chí sẽ biến thành viêm phổi.
Nhưng không bột đố gột nên hồ, bác sĩ Kim cũng không có cách nào, phòng y tế không có thuốc.
Bà của Lục Đại Ba lại đây: “Bác sĩ Kim, khi nào thì có thuốc, đêm nào cũng ho khan như thế, ngủ cũng ngủ không ngon.”
Bác sĩ Kim: “Thuốc trị ho, thuốc hen suyễn cũng không có, chỉ có thể để bác sĩ Lâm nhìn thử xem có thích hợp để dùng thảo dược không.”
Thảo dược cũng chưa nhất định, bởi vì thuốc trị ho tương đối đặc biệt, nếu địa phương không có vậy cũng hết cách.
Tất cả mọi người thúc giục anh ta nhanh chóng đi tìm bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Kim: “Từ từ, bác sĩ Lâm đang bận.”
Lâm Uyển nói với anh ta rằng về nhà châm cứu cho Lục Chính Đình, bây giờ mỗi trưa cô sẽ châm cứu cho Lục Chính Đình, buổi tối ngâm nước thuốc sau đó xoa bóp, chờ cô bận rộn xong đương nhiên sẽ đi qua.
Nhưng một phòng bà cụ, trẻ con ho khụ khụ khụ, bác sĩ Kim cũng không cách nào im lặng, anh ta lập tức qua nhìn thử.
Anh ta đứng ở ngoài cửa sổ, gõ song cửa sổ một cái, cũng không nhìn vào trong mà hỏi: “Bác sĩ Lâm, bận xong chưa?”
Lâm Uyển: “Bác sĩ Kim vào nói chuyện đi.”
Bác sĩ Kim nói: “Không có gì, có thể nhờ cô chế thuốc trị ho không.”
Lâm Uyển: “Được, chờ tí, một lát nữa thì lấy châm rồi.”
Chờ bác sĩ Kim đi rồi, cô lại cầm bút bắt đầu ghi chép, tỏ ý Lục Chính Đình có cảm giác gì vân vân, cô cần ghi chép trong bệnh án.
Lục Chính Đình ghé vào trên đệm, vùi đầu ở chỗ góc tường, anh vẫn không nói chuyện, đương nhiên cũng không thừa nhận mình xấu hổ.
Bây giờ khi châm cứu, anh cần cởi hết quần áo, quần đùi cũng không thể để lại, dù sao cũng không ai mặc quần áo châm cứu cả.
Từ ngày đầu tiên đến bây giờ đã liên tục châm cứu bảy tám ngày, anh vẫn rất không tự nhiên.
Tuy rằng anh đã sắp 23 tuổi, nhưng lớn như vậy anh vẫn không có cảm giác với người khác phái, càng chưa từng thân thiết với phụ nữ, dù là sinh lý hay là tâm lý đều ngây thơ.
Bây giờ thích Lâm Uyển, rồi lại không thể không kìm nén tình cảm của mình, luôn khiến nội tâm của anh chịu dày vò gấp bội. Kết quả bây giờ còn phải cởi thắt lưng ở trước mặt cô, mà anh còn có một bộ phận bị thiếu hụt cần cô chữa trị, cho nên dù theo phương diện nào mà nói, anh đều có một loại tâm lý chán ghét mà vứt bỏ chính mình.
Trước khi cởi quần áo, anh còn có thể duy trì sự cao lãnh, tuấn tú như làn gió nhẹ sau cơn mưa rào trên mặt. Hiện tại thì sao, anh cảm thấy tất cả chỗ thiếu hụt của mình lộ rõ ở trước mặt cô, hai chân cứng ngắc khiến cho thân thể anh không có sức hấp dẫn và mị lực gì.
Cô sẽ ghét bỏ chứ.
Bởi vì loại suy nghĩ này, một chữ anh cũng không muốn nói.
Lâm Uyển lại cứ thích nói chuyện với anh khi châm cứu cho anh, anh không nghe thấy, không nhìn thấy cô, nhưng có thể cảm nhận được sự rung động nhỏ bé, biết cô đang nói chuyện.
Đây cũng là thói quen của cô, khi hai người ở cùng một chỗ, cho dù cô biết anh không nghe thấy, vẫn thích nói chuyện với anh, có lẽ cảm thấy hai người đối mặt nhau mà đều im lặng không nói lời nào rất kỳ lạ.
Anh suy nghĩ miên man như vậy, thật ra Lâm Uyển cũng căng thẳng.
Cô cũng không có kinh nghiệm yêu đương, đối mặt với Lục Chính Đình sẽ không nhịn được khen anh mặt đẹp và dáng người tốt, dù sao chỉ khen là anh đẹp trai vai hẹp eo to chân dài bề ngoài trắng trẻo thôi, nhìn lại không phạm pháp. Tuy rằng chân có tật, nhưng thắt lưng của người ta tinh tế, chậc, nhìn cái eo nhỏ kia, cái (mông) vểnh kia…
Dù sao lần đầu tiên nhìn thấy, cô cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, cảm giác chấn động đó vẫn rất mãnh liệt.
Cô cũng không muốn không có tiền đồ như vậy, chỉ có thể trách dáng người của anh tốt, đây là chân không tốt đó, nếu thân thể khỏe mạnh, cô cảm thấy có thể sẽ chết mất.